Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 645: Con Gái Con Đứa Chạy Tới Ký Túc Xá Nam Làm Gì?

Chương 645: Con Gái Con Đứa Chạy Tới Ký Túc Xá Nam Làm Gì?
Chiêu này khá hiệu quả, vừa nói xong, các anh em liền dừng tay, cười đùa tí tửng.
Trần Giang Hà giơ tay chạm vào sau đầu của Vương Viễn Bằng phô trương đó, cười tít mắt hỏi: “Tối nay có tiết mục gì, chắc là đều rõ cả rồi chứ ?”
“Rõ rồi !” Tôn Thiên vẫn luôn tích cực như trước : “Tam ca, vẫn anh là lợi hại, vừa ra tay chính là ‘vua bom’”.
"Khiêm tốn một chút, trong tay tôi làm gì có ‘vua bom’ gì chứ, chỉ là trước tiên lấy một chọi ba mà thôi."
Trần Giang Hà xua tay, rất khiêm tốn nói : “Vẫn là câu nói đó, đêm nay tôi sẽ phụ trách đu đưa, mọi người phụ trách hò hét, nhất định phải dễ dàng nắm bắt toàn bộ khán giả.”
“Được !” Mấy anh em ăn ý vỗ tay.
Sau đó Tôn Thiên dùng nắm đấm làm micro đưa đến trước miệng Trần Giang Hà : "Tam ca, tôi muốn phỏng vấn anh."
"Ừ." Trần Giang Hà gật đầu.
"Hoa khôi Dịch Thải Vi của Học viện Âm nhạc Tinh Hải thực sự rất xinh đẹp, đến trường chúng ta khi vừa xuất hiện đã mê hoặc vô số nam sinh, khi nào anh mới hạ gục cô ấy ?" Tôn Thiên hỏi.
Trần Giang Hà ngơ ngác một lúc.
Lúc này Lưu Đống Lương giơ tay vỗ vỗ vào đầu Tôn Thiên : "Cái này mà còn phải hỏi, chính là đêm nay !"
"Fuck, đừng nói nhảm nữa. Mối quan hệ giữa tôi và Dịch Thải Vi trong sáng đến mức không thể trong sáng hơn được."
Trần Giang Hà kiên quyết tỏ rõ thái độ, vừa nói xong liền phát hiện các anh em đều đang nhịn cười.
Anh quay đầu lại thì thấy Dịch Thải Vi vô cùng xinh đẹp đang đi về phía anh dưới sự chỉ dẫn của hai cô gái.
"Hay cho mày, đồ hãm hại bạn bè." Trần Giang Hà liếc nhìn Tôn Thiên, người vừa cố ý phỏng vấn anh, không ngờ tiểu tử này đã lặng lẽ bỏ chạy.
"Con gái con đứa chạy tới ký túc xá nam làm gì?”
Trần Giang Hà bình thản ung dung đi đến trước mặt Dịch Thải Vi cười hỏi.
"Đến thăm đàn anh Trần có quan hệ vô cùng trong sáng với em.” Dịch Thải Vi trả lời một cách thành thật.
Trần Giang Hà nhíu mày: "Em đã nghe thấy hết rồi sao?"
"Đúng thế." Dịch Thải Vi gật đầu.
"Thính lực không tệ." Trần Giang Hà khen cô một câu rồi xoay người đi về giường ký túc xá lấy tập đề cương nghe tiếng Anh mới tinh đưa cho cô, nghiêm túc nói: “Hiếm khi đến được một chuyến, để đàn anh tặng em một bảo bối.”
"Cảm ơn."
Dịch Thải Vi có chút ngạc nhiên, sau khi nói cảm ơn rồi nhận lấy rồi lật trang thứ nhất ra, trong khoảng giấy trắng có một chữ ký rồng bay phượng múa “Trần Giang Hà.”
Bên dưới chữ ký còn tám chữ to: “Muốn luyện cái này phải tự thiến trước.”
Dịch Thải Vi thấy câu này thì có chút không nhịn cười được, kết quả sau khi khép lại trang đầu tiên thì lại phát hiện bên góc còn viết tám chữ nhỏ: “Cho dù tự thiến, chưa chắc thành công.”
Trần Giang Hà nhìn cô một cái, trong mắt cô gái miền nam này đều là ý cười, gương mặt xinh đẹp rất hấp dẫn.
"Đàn anh, anh đưa em bí tịch quan trọng như vậy mà em lại không biết nên lấy cái gì để đáp lễ.” Dịch Thải Vi và Trần Giang Hà nhìn nhau, che miệng cười nói.
“Không cần đáp lễ, giúp đàn em trưởng thành, đàn anh nghĩa bất dung từ.” Trần Giang Hà ra vẻ chính nghĩa khoát tay: “Trong chuyện học hành em có cần giúp đỡ gì cứ việc nói, anh còn có rất nhiều tài liệu học tập.”
"Vậy…. Vậy em có thể làm phiền đàn anh giúp em phụ đạo được không?”
Hai mắt Dịch Thải Vi sáng lên, có hơi xấu hổ nói: “Thành tích tiếng Anh của em rất tệ, chỉ được 35 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học.”
Điểm số này của cô cũng xem như rất thực tế trong những sinh viên mỹ thuật. Đa số tổng điểm của các thí sinh khoa mỹ thuật cũng chỉ hai ba trăm điểm chia đều cho từng môn, có thể dùng bốn chữ ‘vô cùng thê thảm’ để hình dung.
Nếu đem so sánh thì trong mắt Dịch Thải Vi người dựa vào thực lực để thi đậu hai lần như Trần Giang Hà đã được xem như là học bá, dù sao giám đốc Trần thi tiếng Anh cũng được 99 điểm.
"Thành tích kém cho thấy còn nhiều không gian để cải thiện, thật ra trình độ tiếng Anh của anh cũng rất bình thường, hôm nào có thời gian thì cùng nhau học nhé.” Trần Giang Hà nói.
Đang nói chuyện thì điện thoại trong túi chợt run, là thư ký nhỏ gọi tới: “Ông chủ, anh đã về rồi sao?”
"Từ rạng sáng."
Trần Giang Hà trả lời chi tiết rồi hỏi: “Có phải có vấn đề khó xử lý cần anh đến giải quyết không?”
"Không có." Lâm Tư Tề lặng lẽ hạ giọng: "Có khách quý tới chơi."
"Khách quý?" Chân mày Trần Giàng Hà giật giật: "Từ Thượng Hải tới sao?"
“Không phải." Lâm Tư Tề nhẹ giọng nói: “Thầy Mã từ Hàng Châu."
"Thầy Mã?"
Ánh mắt Trần Giang Hà lấp lóe, nghĩ rồi nói: “Em cứ tiếp đãi trước, anh tới ngay.”
"Được."
Lâm Tư Tề đồng ý.
Trần Giang Hà cúp điện thoại, nhìn Dịch Thải Vi một cái rồi hai người lần lượt rời khỏi ký túc xá nam.
"Chúng ta lại gặp mặt."
Trần Giang Hà vừa xuất hiện trước cổng trụ sở Light Chaser thì đã bị thầy Mã nhìn thấy, ông ta cười ha hả bước tới bắt tay anh: “Lúc đầu định hẹn cậu uống ly cà phê ở Thượng Hải, không ngờ cậu không nói không rằng đã về Quảng Đông, không tử tế chút nào."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận