Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 690: Chân Thành Là Kỹ Năng Tất Sát

Chương 690: Chân Thành Là Kỹ Năng Tất Sát
Sau khi Dương Uyển Ánh đi rồi, Trần Giang Hà đưa Dương Vãn Tình về thôn Trần và mời cô ăn món mì đặc sản chính hiệu ở đây.
Chu Kình Phu ngồi cách đó không xa, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nghiêng đầu vuốt vuốt cái bật lửa.
Dương Vãn Tình liếc nhìn anh ta vài lần, mím môi cười một tiếng: “Đàn em của cậu rất có cá tính."
Trần Giang Hà rút một tờ khăn giấy trên bàn rồi đưa tay ra lau vết nước dính trên khóe miệng cô một cách rất tự nhiên: “Ý chị là cậu ta đẹp trai giống tôi có đúng không?”
Dương Vãn Tình nhíu mày nhìn anh, có vẻ rất chăm chú: “Dù sao cũng nên nói là cậu đẹp trai hơn chút xíu.”
"Uầy."
Trần Giang Hà nghe vậy thì thở dài, bỏ khăn giấy xuống nói: “Cũng vì vậy nên tôi thường hay cảm thấy buồn bã.”
Dương Vãn Tình thấy anh làm bộ rất ra dáng, buồn cười nói: “Nếu cậu buồn rầu vì có quá nhiều tiền không biết nên xài thế nào cho hết thì tôi có thể cố gắng giúp cậu chia sẻ một chút, còn nếu vì bề ngoài mà không vui thì khó giải quyết rồi.”
"Đúng là khó khăn, chỉ có thể chấp nhận số phận.”
Trần Giang Hà đứng dậy nói "Tôi đi lấy hai chai nước uống, chị uống nước lạnh được không?”
Dương Vãn Tình cười không nói.
Chờ khi anh để chai sữa đậu nành nhiệt độ bình thường bên cạnh, Dương Vãn Tình nghĩ ngợi rồi nói: “Kỳ kinh nguyệt của tôi rất chuẩn, mỗi tháng trong khoảng thời gian từ ngày mười hai đến ngày mười lăm.”
"Ừm?" Trần Giang Hà có vẻ hơi kinh ngạc, trước đó cũng từng có cô gái nói với anh những lời tương tự.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh Trần lấy trong túi ra một quyển sổ nhỏ, nhìn như sổ ghi chép trên lớp, anh lật trang thứ hai ra chăm chú ghi thêm mấy chữ.
Dương Vãn Tình trực tiếp nhìn đến ngây người.
Sau khi Trần Giang Hà viết xong, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái rồi cười nói: “Chị đừng hiểu lầm nhé, lúc nãy tôi viết giấy vay nợ.”
"Giấy vay nợ?" Dương Vãn Tình tỉnh táo lại, cô chớp mắt, có vẻ hơi tò mò.
“Ừm, viết cho chị." Trần Giang Tà thoải mái đưa quyển sổ nhỏ cho cô: “Chị tự xem đi.”
Dương Vãn Tình nhận lấy, tiện tay lật trang thứ nhất ra, phía trên chỉ có 14 chữ.
"Số tiền tôi thiếu em, e rằng cả đời này cũng không trả được.”
Dương Vãn Tình cắn cắn môi, lại nhìn trang thứ hai.
Trang này chỉ có sáu chữ.
"Đem tiền đổi thành cô đơn."
"Xem xong rồi." Dương Vãn Tình thả lỏng khuôn mặt, không biểu cảm trả sổ nhỏ lại cho Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà im lặng nhận lấy.
Dương Vãn Tình ngước mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Giang Hà, hiếm khi chủ động: “Thật ra từ nhỏ tôi đã lớn lên ở thôn này, tiệm mì này đã tồn tại rất nhiều năm, lúc bé bà ngoại thường dẫn tôi đến đây ăn.”
Trần Giang Hà cười một cái nói: “Những chuyện này……. Tôi đều đã nghe từ trước.”
“Cậu lại thành thật như thế?” Thật ra Dương Vãn Tình đã sớm đoán được ý đồ của giám đốc Trần, nhưng trong lòng cô vẫn không tránh khỏi việc bị anh là xúc động.
Ở một số thời điểm, kiểu gì đàn ông cũng sẽ theo bản năng cảm thấy nếu quá tận tâm làm chuyện gì đó cho một cô gái thì sẽ rất dễ làm cô ấy cảm thấy phản cảm. Ví dụ như tặng hoa ngày lễ, bản thân anh ta sẽ cảm thấy quá bình thường, còn mời ăn cơm hay xem phim thì lại có phải quá đơn điệu rồi không, mà mục đích thì quá lớn nên sau đó cũng đem hết tâm tư làm mấy chuyện mà anh ta tự cho là rất lãng mạn….
Thường thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Mối quan hệ giữa nam và nữ càng đơn giản thì càng dễ phát triển, nhiều hành động tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại dễ đi vào lòng người hơn.
Đương nhiên cũng có người thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nói cái gì mã chủ động là hèn mọn, thâm tình là xu nịnh, còn làm những chuyện bình thường là đùa giỡn lưu manh….
Trên thực tế “người thông minh” thích để tâm vào những chuyện vụn vặt thường hay dậm chân tại chỗ, còn người có đầu óc linh hoạt biết “nịnh nọt” lại âm thành thay đổi không biết bao nhiêu là đối tượng.
"Trong những lúc làm ăn, tôi gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp quỷ nước thì chỉ hận không thể lừa cô ấy lên bờ.”
Trần Giang Hà tỏ vẻ thản nhiên: “Nếu ở bên cạnh một người cùng chung chí hướng, thật ra tôi cũng rất thành thật.”
“Nói xong, anh đưa tay giúp Dương Vãn Tình mở chai sữa đậu nành rồi cắm ống hút vào.
Dương Vãn Tình hiểu ý cười một tiếng, giơ chai sữa đậu nành lên nói với anh: “Nào, vì chúng ta cùng chung chí hướng.”
Trần Giang Hà cúi đầu, phịch một tiếng.
"Ừm hừ." Dương Vãn Tình nhẹ giọng ho khan, âm thanh này không giống như hút sữa mà là tim, nhịp tim phình phịch.
Trần Giang Hà ngẩng đầu, mờ mịt hỏi: "Chị Tình, sao chị lại phát ra âm thành kỳ quái như thế?”
Dương Vãn Tình "..."
Lúc ăn uống xong xuôi cũng đã tám giờ tối. Sau khi thanh toán tiền ăn, Trần Giang Hà đưa Dương Vãn Tình đi dạo trên đường lớn dưới ánh đèn đường mờ ảo.
"Đề phòng cha con nhà họ Triệu một chút.” Dương Vãn Tình bỗng nhiên nhắc nhở một câu.
"Ừm." Trần Giang Hà như có điều suy nghĩ gật đầu, tiện tay cởi áo khoác rồi khoác lên người Dương Vãn Tình.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận