Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 494: Chính Thức Đưa Cô Thư Ký Nhỏ Về Nhà

Chương 494: Chính Thức Đưa Cô Thư Ký Nhỏ Về Nhà
Lâm Tư Tề hai tay ôm đầu gối, đem chân giấu đi, mỉm cười nhắc nhở anh: "Lái xe không thể phân tâm."
"Ừm." Trần Giang Hà gật đầu, đạp cần ga một cái, thẳng đến giao lộ cao tốc.
Từ Quảng Đông đến Quan Thành, chỉ mất một giờ lái xe trên đường cao tốc, Trần Giang Hà chạy về nhà ăn cơm, cho nên một đường chạy nhanh như bay.
Về đến nhà vẫn chưa tới một giờ rưỡi, lúc này anh trực tiếp đem xe lái đến cửa nhà mới, khi ngẩng đầu lên nhìn, anh đột nhiên có một loại cảm giác rằng mình đã trở lại căn cứ Light Chaser.
Nhưng mà đây cũng là một đặc điểm của việc xây nhà ở Quảng Đông, không có ý nghĩa thiết kế, phong cách Trung Quốc hay phong cách Châu u, được xây sáu bảy tầng, tầng một dùng làm cửa hàng, lầu hàng làm nhiều phòng ở càng tốt, có thể đem ra cho thuê.
Xe mới vừa dừng lại ở cửa, Trịnh Lệ Hoa liền bước ra ngoài, tỏ vẻ như đã hiểu ngầm.
"Mẹ!"
Trần Giang Hà cười hì hì gọi một tiếng.
"Ai." Trịnh Lệ Hoa sáng mắt lên, bước nhanh đi tới, vẻ mặt tràn đầy yêu thương nhìn con trai: "Con lại gầy rồi, lần trước lúc trở về vẫn còn ổn mà."
"Gầy một chút sẽ cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn."
Trần Giang Hà như không có chuyện gì xảy ra mà mỉm cười, đợi cô thư ký nhỏ xuống xe, hào phóng giới thiệu; "Bạn gái của con, Lâm Tư Tề, năm ngoái nghỉ đông đã tới nhà mình."
"Con chào dì." Lâm Tư Tề lễ phép chào hỏi, sau đó tiến lên đưa ra một hộp quà: "Đây là quà con mang tới cho dì."
Trịnh Lệ Hoa cười nhận lấy hộp quà của Lâm Tư Tề, khoác tay của cô, vẻ mặt ôn hòa nói: "Cháu đến dì rất vui vẻ, không cần mang quà cáp làm gì."
"Mẹ, Tư Tề luôn luôn rất hiếu thảo, mỗi lần tới đều mang quà cho mẹ, đây chính là phúc khí của mẹ." Trần Giang Hà nói một câu.
"Dạ dạ dạ."
Trịnh Lệ Hoa vè mặt tươi cười, nói với Trần Giang Hà: "Cũng là phúc phận của con."
"Hẳn là các con chưa ăn trưa?" Trịnh Lệ Hoa quan tâm hỏi một câu, sau đó nắm tay Lâm Tư Tề vào cửa: "Đi thôi, vào nhà cùng với dì, nếm thử món canh gà hầm cách thủy buổi sáng dì làm."
"Ừm!"
Lâm Tư Tề vui vẻ gật đầu đáp ứng, bước chân nhẹ nhàng mà đi vào nhà.
Gia đình nhà Trần cũ là một gia đình đơn giản gồm ba người, bình thường Trần Giang Hà học đại học ở Quảng Đông, nên chỉ có Trần Kiến Quốc với Trịnh Lệ Hoa ở nhà, xây nhà mới lớn như vậy, ít nhiều gì ở cũng có chút quạnh quẽ.
Cho nên con trai mang theo bạn gái về nhà, Trịnh Lệ Hoa rất là vui mừng.
Trần Kiến Quốc cũng vậy, nhưng mà, nhưng người làm cha đều sẽ luôn lo lắng nhiều hơn về vấn đề tình cảm của con trai mình.
"Lần này nguyên đán chỉ đem một người bạn gái về nhà, là đã xác định được rồi?"
Trần Kiến Quốc kéo Trần Giang Hà ra sân sau, nhỏ giọng hỏi dò.
"Đã xác định từ lâu rồi." Trần Giang Hà một bên gặm đùi gà vừa nói: "Tiểu Từ, Diệc Xu, Tư Tề ba người."
"Con đúng là cái thằng nhóc tâm thật to lớn." Trần Kiến Quốc không nhịn được mắng hắn một câu, sau đó hỏi: "Ngoại trừ ba cô gái con đưa về nhà, không còn người khác chứ?"
"Không còn." Trần Giang Hà đứng đắn trả lời.
Trần Kiến Quốc không tin: "Thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật sự." Trần Giang Hà vẻ mặt thành thật nói: "Con chỉ thích ba người này."
Trần Kiến Quốc híp mắt, trực tiếp nắm lấy trọng điểm: "Không có cô gái nào khác thích con sao?"
Trần Giang Hà nhún vai nói: "Chắc chắn có không ít cô gái thích con, nhưng con tổng thể không phụ trách."
Trần Kiến Quốc sửng sốt một chút, bỗng nhiên trừng mắt lên, nhìn chằm chằm vào anh nói: "Con nhưng không được quá kiêu ngạo, làm người nên thực tế một chút, không nên đùa giỡn tình hoặc cố ý lừa dối những cô gái khác, bằng không cha đánh gãy chân của con."
"Cha, con không phải ý đó." Trần Giang Hà nhanh chóng giải thích một câu: "Ý con là, có cô gái khác yêu thích con, việc này con quản không được, con chỉ chịu trách nhiệm với với những cô gái con thích."
"Này còn tạm được." Trần Kiến Quốc gật đầu: "Nhưng mà con vẫn là kiềm chế một chút, 3 cô gái đó nếu như chạm mặt, con có chịu."
Trần Giang Hà gặm đùi gà không nói lời nào, gặm được cũng gần xong, anh mới sát vào bên tai ba nhỏ giọng hỏi thăm: "Cha, con có thể hay không bát quái chút, năm đó hai người bạn gái của cha chạm mặt, có xảy ra chuyện gì không?"
Trần Kiến Quốc châm điếu thuốc, nghĩ một lát, nhàn nhạt nói: "Không có gì, cũng là khoảng chừng tất cả mỗi người một bạt tai, đem mặt của ba đánh sưng lên mà thôi."
"Có chút tàn nhẫn." Trần Giang Hà bĩu môi, tuy rằng cha nói tới nhẹ như mây gió, nhưng xét theo cử động vi mô run rẩy của ngón tay ông khi châm điếu thuốc vừa rồi, có thể đoán được tình cảnh lúc đó khá là thảm thiết.
"Tiểu Từ, Diệc Xu, còn có Tiểu Lâm, đều là những cô gái ngoan cao cấp, rất nhiều người đốt đèn lồng cũng không tìm được một người trong số họ, con ngược lại tốt rồi, lập tức gom lại cùng nhau thành bàn mạt chược."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận