Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 484: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm

Chương 484: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm
Đặc biệt là đồ hai chiều dần trở nên phổ biến trong giới trẻ với sự nổi lên văn hóa dễ thương vào năm 2006, Lâm Tư Tề đoan giản chỉ cần thay quần áo, đã trông giống như nguyên mẫu nhân vật anime ngọt ngào.
Nhưng, Trần Giang Hà vẫn thích nhất dáng vẻ cô mặc Hán Phục, thật sự quá đẹp, quá hấp dẫn.
Thật sự có sức hấp dẫn “Nhị Thập Tứ Kiều đêm trăng tỏ, tiếng tiêu người ngọc vẳng đâu xa”.
Sáng hôm sau.
Trời nắng đẹp.
Trần Giang Hà mơ màng mở mắt, phát hiện Lâm Tư Tề đã thay quần áo giả vờ đứng trước gương sửa sang lại.
Một lúc sau, Lâm Tư Tề xoay người lại, xít lại gần giường hôn lên mặt Trần Giang Hà một cái: “Ông chủ, tối qua cực khổ rồi, anh ngủ thêm chút nữa đi, em đến thư viện ôn tập bài học.”
Trần Giang Hà trợn mắt nhìn, thò tay kéo cô, một tay ôm lấy cô lên giường: “Em không nói ôn tập bài học, anh suýt nữa quên mất kỳ thi cuối kỳ sắp đến.”
“Anh đảm bảo qua, không cần lo cái này.” Lâm Tư Tề nói.
Trần Giang Hà gãi đầu, hơi buồn bực nói: “Gần đây không biết thế nào, luôn mơ thấy mình tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, mà mỗi lần phát bài thi xuống đều là đề toán học, quá con mẹ nó khó rồi.”
Nghe nói như vậy, Lâm Tư Tề xì một cái bật cười: “Cứ tưởng ông chủ nhà em tài năng ngút trời không gì không thể, hóa ra cũng có khuyết điểm.”
Trần Giang Hà thấy cô mỉm cười vui vẻ, đưa tay nâng cằm mềm mại tinh xảo của cô, mỉm cười nói: “May mà chỉ có môn toán là môn học cản trở phát huy của anh, nếu không sao có vận may tốt như vậy gặp được cô thư ký nhỏ của anh ở Đại Học Tài Chính Quảng Đông chứ?
“Ồ~lời này nghe thật là ngọt.”
Lâm Tư Tề nghiêng đầu nhẹ nhàng cà vào lòng bàn tay Trần Giang Hà, sau đó chống hay tay duỗi người, siết chặt nắm đấm khích lệ tinh thần cho mình: “Hôm nay trời nắng đẹp, là một ngày tốt học, mình đam mê học! Cố gắng lên, Lâm Tư Tề, cậu là giỏi nhất!”
“Học cái gì tập, ngủ với anh chút nữa đi.”
Trần Giang Hà vén chăn quấn cô vào, sau một lúc chơi đùa, đứng dậy đánh răng rửa mặt, cùng đi ăn sáng với cô, tiếp đó cùng đến thư viện ôn tập hài học.
Gần đến cuối kỳ, thư viện luôn đông người hơn bình thường rất nhiều.
Trần Giang Hà và Lâm Tư Tề vất vả lắm mới tìm được một hàng ghế, ngồi xuống liếc nhìn, xung quanh đều là đàn anh đàn chị đang ngồi, tất cả đều xem bộ đề thi nghiên cứu sinh thực tế.
Lâm Tư Tề liếc nhìn tài liệu giảng dạy kinh tế vi mô, một lát sau, quay đầu nhìn về phía Trần Giang Hà đang nghiên cứu《Kinh Thi》, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, anh có ý thi lên nghiên cứu sinh không?”
“Thi lên nghiên cứu sinh?” Trần Giang Hà mỉm cười tự giễu nói: “Trình độ này của anh, vịt quay còn tương đương.”
“Lâm Tư Tề nghe được lời này mắc cười, nhưng kiềm lại, nhẹ giọng đề nghị: “Ngày khác chúng ta đến thủ đô ăn vịt quay đi.”
“Vịt quay thật sự quá khó ăn, gà thả vườn nuôi tại nhà có mùi vị ngon hơn, nhín thời gian anh đưa em về nhà ăn.” Trần Giang Hà nói.
“Thế thì đi một chuyến vào Nguyên Đán không?” Lâm Tư Tề hỏi.
“Được.”
Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, Nguyên Đán có 3 ngày nghỉ, đúng lúc đưa cô thư ký nhỏ trở về một chuyến, để tránh cuối năm quá bận rộn, không cần phải vội về thời gian, dễ mắc sai lầm.
Mỗi lần đến thư viện, Trần Giang Hà sẽ không tự chủ được mà ngủ gật, hôm nay cũng không ngoại lệ, rõ ràng không khí ở đây cô cùng thích hợp học tập, nhưng anh hay dùng để ngủ bù.
Trần Giang Hà ngủ rất say, cô thư ký nhỏ một bên an tĩnh đọc sách, một bên dùng tay giúp mắt anh, tránh bị khó chịu do ánh sáng mạnh ngoài cửa sổ chiếu vào.
Nếu không phải đột nhiên điện thoại rung lên ảnh hưởng giấc ngủ, Trần Giang Hà có thể trực tiếp ngủ đến giờ cơm trưa.
Mở mắt ra, cầm điện thoại rung đã lâu, liếc nhìn ID người gọi: Cô Từ.
“Anh ra ngoài nghe điện thoại.”
Trần Giang Hà nói một tiếng với Lâm Tư Tề, sau đó đứng dậy bước ra khỏi thư viện.
“Alô.”
Trần Giang Hà ấn nghe.
“Cậu đang bận hả, sao bắt máy lâu thế?” Từ Chỉ Tích hỏi.
“Em đang ở thư viện ôn tập bài học, quá tập trung, không nhận ra điện thoại rung.” Trần Giang Hà nói.
“Ồ.” Từ Chỉ Tích bán tín bán nghi ồ một tiếng, hỏi: “Một mình em ở thư viện chăm chỉ học tập sao?”
“Sao có thể.” Trần Giang Hà mỉm cười, nói: “Thư viện đều đông nghịt người, mặt mũi em có lớn đến mấy cũng không cách nào bao hết được.”
“Tôi không có hỏi cậu cái này.” Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng nói: “Tôi đang hỏi có phải cậu đi cùng bạn học nữ hay không.”
“Có.” Trần Giang Hà không chút nghĩ ngợi gật đầu thừa nhận: “Em đi học tập cùng Lâm Tư Tề, cậu ấy ngồi cạnh em.”
“Ồ.” Từ Chỉ Tích lại ồ một tiếng, không hỏi nhiều, tiếp đó nói: “Dạ hội Nguyên Đán năm nay, trường học sắp xếp tôi đăng ký tiết mục với cậu.”
“Hả?” Lông mày Trần Giang Hà hỏi động, hỏi: “Viện Trưởng biết chuyện của hai chúng ta hả?”
“Gì nha.” Từ Chỉ Tích hiếm khi dùng giọng điệu nũng nịu hỏi Trần Giang Hà: “Chỉ cần nói có nguyện ý diễn trên sân khấu cùng tôi không.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận