Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 195: Nghỉ Ngơi Dưỡng Sức Trước, Miễn Đến Thời Điểm Mấu Chốt Lại Làm Hỏng Việc

Chương 195: Nghỉ Ngơi Dưỡng Sức Trước, Miễn Đến Thời Điểm Mấu Chốt Lại Làm Hỏng Việc
Đồng thời, Trần Giang Hà cũng nghe được một tin tức nóng hổi, thông qua sự giới thiệu của Tập đoàn Chim Cánh Cụt, công ty đã bắt đầu đàm phán với một số nhà đầu tư mạo hiểm hùng mạnh cho một vòng cấp vốn mới, hơn nữa tiến triển thần tốc.
Trần Giang Hà vừa nghe các đại lão khoác lác, vừa ngồi bên cạnh Triệu Hương Ngưng cùng nhau tán gẫu một ít tin tức thú vị kỳ quái trong đại học, thỉnh thoảng run run vài cái, chọc cho thiếu phụ xinh đẹp này cười khanh khách không ngừng, cực kỳ quyến rũ.
Một bữa cơm ăn đến hơn ba giờ chiều vẫn còn chưa có dấu hiệu kết thúc, Trần Giang Hà trực tiếp chuồn luôn, rửa mặt trong toilet xong thì rời khỏi khách sạn, đón xe thẳng đến Trung Đại đón Khương Diệc Xu.
Trên đường, Trần Giang Hà gọi điện thoại cho Khương Diệc Xu trước, bảo cô mang theo hành lý chờ anh ở cổng chính trường học.
Vốn tưởng rằng hành trình lần này sẽ rất thuận lợi, không nghĩ đến lúc xe taxi dừng lại ở cửa trường Trung Đại, Trần Giang Hà vừa muốn xuống xe, lại bỗng nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc đứng ở vị trí cách Khương Diệc Xu không đến mười mét, hết nhìn đông lại ngó nhìn tây, giống như cũng đang đợi người.
"Mẹ nó, tối hôm qua vừa mới chạm mặt ở trường Quảng Đông, hôm nay lại gặp nhau ở cửa chính trường Trung Đại, phạm vi đại học thật nhỏ, may mà ông đây còn chưa xuống xe, nếu không thì phiền toái lớn rồi."
Trần Giang Hà đóng cửa xe rầm một tiếng, lại ngồi trở lại, người cách đó không xa chính là Đào Hân Nhiên tối hôm qua đã gặp.
“Bác tài, phiền bác chạy thêm, chạy đến cửa Tây.” Trần Giang Hà nói.
“Chạy đến cửa Tây không thành vấn đề, phải thêm tiền.”
Tài xế vừa dứt lời, Đào Hân Nhiên sải bước đi đến.
Mắt thấy Đào Hân Nhiên sắp đi đến trước mặt, Trần Giang Hà quả quyết quay đầu, không cho cô nhìn thấy mặt anh.
Cùng lúc đó, tài xế cũng khởi động xe, không nhanh không chậm quay đầu xe.
Lúc xe taxi quay đầu, khoé mắt Trần Giang Hà thoáng nhìn thấy một bóng dáng đi xuống từ xe buýt đỗ cách đó không xa, chính là Từ Chỉ Tích.
“Được lắm, thế này vừa đủ chân để chơi mạt chược luôn?”
Gan Trần Giang Hà cũng rất lớn, lúc thấy Từ Chỉ Tích đi xuống xe buýt chạm mặt Đào Hân Nhiên thế mà hoàn toàn không hoảng hốt chút nào, thậm chí còn muốn châm điếu thuốc, so sánh Từ Chỉ Tích và Khương Diệc Xu ở cự ly gần...
Khương Diệc Xu đứng ở cửa chính cách đó không xa, im lặng chờ đợi.
Từ Chỉ Tích hiển nhiên cũng không chú ý Trần Giang Hà đang ngồi trên xe taxi từ vị trí cách cô chỉ một đường, đang quẹo đi vòng quanh đến cửa Tây tương đối xa của Trung Đại.
“Vừa rồi cũng may không vội xuống xe, nếu không thật sự sẽ được trải nghiệm cảm giác một chân ở thiên đường, một chân ở địa ngục.”
Lúc xe taxi dừng ở cửa Tây, Trần Giang Hà xuống xe châm điếu thuốc, híp mắt thở sâu hít chậm, trước đó khi người ở ngay khu vực nguy hiểm anh cũng không hoảng hốt chút nào, bây giờ thoát ly khu vực nguy hiểm, ngược lại cảm thấy lòng còn sợ hãi.
“Bác tài, phiền bác chờ một chút, cháu muốn đón xe bác ra sân bay cùng mấy người bạn.”
Trần Giang Hà nói với tài xế taxi trước, hút xong một điếu thuốc thì bình tĩnh trở lại, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tần Thiệu Hải.
“Này, cậu đang ở đâu, đến Trung Đại chưa?”
Lúc Trần Giang Hà và Tần Thiệu Hải nói chuyện đều rất ít khi nói lời vô nghĩa mà luôn đi thẳng vào vấn đề chính.
“Vừa đến, cậu đến rồi sao? Không thấy cậu.”
Giọng nói của Tần Thiệu Hải pha chút tiếng thở gấp.
“Tôi đến rồi.”
Trần Giang Hà lạnh nhạt trả lời, sau đó đi xa vài bước, hạ giọng đổ vạ cho tài xế đang ngồi trên ghế lái nghe nhạc: "Tài xế ngớ ngẩn không biết đường nên chở tôi đến cửa Tây của Trung Đại, cậu vất vả một chuyến, đưa Khương Diệc Xu đến đây, sau đó sẽ lên xe trực tiếp xuất phát đến sân bay.”
“Ồ.” Tần Thiệu Hải ồ một tiếng, sau đó buồn bực nói: “Cậu không thể để tài xế lái xe qua chở chúng tôi sao, Diệc Xu, tôi và Thu Nhã đều mang theo hành lý, đi đường có hơi phiền phức.”
“Đã nói với cậu tài xế rất ngớ ngẩn rồi, cậu còn có thể trông cậy vào người ta đi vòng quanh ư?”
Trần Giang Hà tức giận nói: "Cậu mang hành lý của Khương Diệc Xu đi, Hàn Thu Nhã là một nữ hán tử, không cần phải chiếu cố, tranh thủ thời gian lại đây, đừng để lộ dấu vết.”
“Ừm ừm, đến đây đến đây, chờ chút!”
Tần Thiệu Hải nghe nói thế lập tức hành động, quay đầu xách hành lý của Khương Diệc Xu, vung tay lên nói: "Đi, chúng ta đi cửa Tây.”
Khương Diệc Xu hơi ngẩn ra.
“Đi ra cửa Tây làm gì?”
Hàn Thu Nhã kinh ngạc hỏi.
“Đừng hỏi, đi là được rồi.”
Tính cách của Tần Thiệu Hải vẫn có chút chủ nghĩa đàn ông, sau khi dứt lời, sải bước buồn bực rời đi.
Khương Diệc Xu và Hàn Thu Nhã liếc nhau, hai người đều có chút mờ mịt, nhưng vẫn đuổi theo Tần Thiệu Hải đi về phía cửa Tây.
Mười phút sau, Tần Thiệu Hải dẫn theo Khương Diệc Xu, Hàn Thu Nhã đi đến cửa Tây gặp Trần Giang Hà.
“Tôi ngồi ghế phụ.”
Tần Thiệu Hải tự giác ngồi ở phía trước, chỗ ngồi phía sau để lại cho Trần Giang Hà, Khương Diệc Xu và Hàn Thu Nhã.
“Diệc Xu, cậu ngồi gần cửa sổ, tớ ngồi chính giữa.”
So với Tần Thiệu Hải, tư tưởng giác ngộ của Hàn Thu Nhã thấp hơn nhiều, làm bóng đèn thì thôi không nói, còn phải chen chúc ở giữa làm bóng đèn sáng nhất.
“Thu Nhã, cậu cố ý đến gần tôi như vậy, có phải có ý nghĩ không an phận với tôi không?”
Sau khi bốn người đều ngồi xuống, Trần Giang Hà cười hì hì hỏi Hàn Thu Nhã một câu.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận