Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 370: Là Cô Khiến Em Say

Chương 370: Là Cô Khiến Em Say
Trần Kiếm Vân nhìn thấy Trần Giang Hà liên tục lật đi lật lại thỏa thuận, chần chừ không tỏ thái độ, nhưng cũng không gấp không nóng, mỉm cười ôn hòa nói: “Phần thỏa thuận này có thể từ từ xem, tôi cần phải ở lại Quảng Đông trong một tuần.”
Nghe nói như vậy, trên mặt Trần Giang Hà cũng lộ ra nụ cười rực rỡ: “Vậy thì cảm ơn Trần tổng.”
Trần Kiếm Vân thấy Trần Giang Hà cười vui vẻ như vậy, trong lòng về cơ bản có tính toán: “Tiếng Trình tổng này nghe ít nhiều gì cũng có chút khách sáo, về sau cứ kêu anh Trình.”
Lời này vừa ra khỏi miệng của Trần Kiếm Vân, Trần Giang Hà đã biết, Buổi trưa khó tránh khỏi phải uống rượu với mấy ông lớn này.
Đây là cách giao tiếp giữa người với người, cậu gọi tôi một tiếng anh, tôi sẽ uống vài ly với cậu, một mối quan hệ được thiết lập nhiều lần, về sau dù là dịp kinh doanh hay tụ họp riêng tư, hai bên sẽ cho nhau thể diện.
Trong bữa tiệc trưa, Trần Giang Hà đã thách thức ba người, uống say khướt, sau đó Từ Chỉ Tích gọi điện tìm anh, phát hiện anh uống say, vội chạy đến nhà hàng đón người về trường.
“Cẩn thận chút, phải lên lầu.”
Từ Chỉ Tích đỡ Trần Giang Hà đang bước đi ngã trái ngã phải, bước chậm lên cầu thang một cách cẩn thận.
Bước chân Trần Giang Hà lộn xộn, bộ não lại rất biết lợi dụng sơ hở, dựa sát vào phần mềm mại trên cơ thể Từ Chỉ Tích.
Từ Chỉ Tích thỉnh thoảng sẽ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hắn, nhưng đa số tình huống đều mặc cho tên khốn này lợi dụng, chỉ cầu anh đừng ói vào người đã tốt rồi.
Việc đưa anh lên tầng năm là vô cùng khó khăn, sau khi mở cửa đưa người vào phòng ngủ, Từ Chỉ Tích cảm thấy mình cũng sắp kiệt sức, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, hai chân như nhũn ra, đứng cũng không vững.
“Haiz.”
Từ Chỉ Tích thở một hơi dài, đưa ta cầm điều khiển của máy lạnh bấm mở, không màng đến đi tắm hay làm gì đó trước, ngã đầu nằm bên cạnh Trần Giang Hà, nghỉ ngơi thật tốt, tận hưởng làn gió mát từ máy lạnh.
“Cô Từ.”
Trần Giang Hà mơ màng gọi Từ Chỉ Tích một tiếng.
“Ừ?”
Từ Chỉ Tích nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh men say tinh nồng, mắt cũng không mở ra, trên mặt bĩu môi không biết nên nói gì cho phải.
Trần Giang Hà đột nhiên xoay người, nửa người anh không nghiêng lệch đè xuống Từ Chỉ Tích, đưa đầu lại gần, cố gắng tìm vị trí thoải mái, dán sát vào cô.
Từ Chỉ Tích bị anh ép đến mức không thể cử động, đưa tay muốn đẩy một cái, lại phát hiện người này chết chìm chết trầm, do kiên trì tập luyện lâu dài, cơ bắp trên người rất săn chắc, khi lòng bàn tay chạm vào, ấm áp lại có cảm giác.
Từ Chỉ Tích lúc đầu còn muốn đẩy anh ra, sau khi nhận thấy đẩy không được dứt khoát nhắm mắt lại để anh chiếm lời, không ngờ anh thế mà được voi đòi tiên, hô hấp nặng nề mang theo tính xâm lược mạnh mẽ, từ dái tai một đường đi xuống.
Từ Chỉ Tích mở mắt ra, có chút hốt hoảng đưa tay ngăn lại đường đi xâm lược của anh.
“Chỉ Tích.”
Trần Giang Hà bỗng nhiên giơ tay lên nắm lấy lòng bàn tay Từ Chỉ Tích, hít sâu một hơi, giương mắt nhìn khuôn mặt như hoa đào, tròng mắt như giọt nước mùa thu, vẻ mặt cô Từ chứa chút bối rối nhưng lại vô cùng quyến rũ.
“Cậu, cậu không có say sao?” Từ Chỉ Tích ấp úng hỏi một câu.
“Rượu không làm em say.” Trần Giang Hà bỏ đôi dép cản trở trên chân ra, đi lên khóa hai chân nhẵn bóng như ngọc của Từ Chỉ Tích lại, nâng cơ thể lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: “Là cô khiến em say.”
“Ồ.” Từ Chỉ Tích ồ một tiếng, chớp mắt, nửa người trên tháo xuống phòng bị, đôi chân dài của nửa người dưới lặng lẽ cong lên chống đỡ eo anh.
“Hự hự!”
Một tiếng rên, Trần Giang Hà vừa rồi còn đang hưởng thụ mùi hương mềm mại nhẹ nhàng, trong phút chốc anh đã tiếp xúc thân mật với sàn nhà cứng lạnh như băng.
Ngã không phải Từ Chỉ Tích phát động thuật phòng vệ với anh, mà là người này thật sự uống quá nhiều, khi cởi quần áo mất thăng bằng, chao đảo bổ nhà xuống sàn nhà.
May mà chân Từ Chỉ Tích để ngang eo anh, tạo thành điểm tựa vào thời điểm quan trọng, nếu không cú ngã thật sự không nhẹ.
Từ Chỉ Tích vội đứng dậy đỡ anh, thay anh xoa vai, dáng vẻ dường như rất đau, đau lòng thở dài nói: “Ôm một chút là được rồi, thế nào lại cởi quần áo, bây giờ biết sai rồi chứ?”
“Biết lỗi rồi.” Trần Giang Hà gật đầu, tuy ngã có chút thảm hại nhưng toàn thân anh trên dưới đều rất săn chắc: “Nhưng em không thay đổi được.”
“Cậu là đồ vô lại biết lỗi sai mà không chịu thay đổi.” Từ Chỉ Tích khẽ cáu một câu, khi cúi đầu nhìn anh, trong lòng lại vô hình dâng lên rung động, có loại kích thích muốn hôn người xấu này một cái, nhanh chóng quay đầu nhìn về nơi khác.
“Cô Từ, đỡ em đứng lên, em còn có thể chiến đấu.” Trần Giang Hà nói.
Từ Chỉ Tích lặng lẽ trừng mắt nhìn anh, đỏ mặt nói: “Chiến đấu cái đầu cậu, uống quá nhiều rượu không thích hợp để có con.”
“Sao?” Trần Giang Hà nghi ngờ mình uống nhiều rồi, xuất hiện ảo giác thính giác.
“Cậu an phận chút đi.” Từ Chỉ Tích cắn môi, gắng sức đỡ anh từ dưới đất đứng dậy, vỗ vỗ tay anh nhẹ nhàng nói: “Tôi đi nấu chút trà cho cậu, cậu đàng hoàng ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Đợi chút.” Trần Giang Hà nắm lấy tay Từ Chỉ Tích.
“Còn muốn làm gì nữa?” Từ Chỉ Tích hỏi anh.
“Giúp em một lát.” Trần Giang Hà nói.
“Không giúp.” Từ Chỉ Tích quay mặt đi.
“Hôn một cái có thể chứ?” Trần Giang Hà hạ thấp yêu cầu: “Vừa rồi em ngã thật sự đau, khoa học nghiên cứu cho thấy…”
“Uh~”
Trần Giang Hà lời còn chưa dứt, môi đã bị ngăn chặn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận