Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 232: Quá Tuyệt Vời

Chương 232: Quá Tuyệt Vời
Lý Tuấn đứng dậy, trầm giọng nói:
"Ông Hoàng chiếm tận ba khu vực, vậy mà thành tích còn chẳng bằng một khu vực của chúng ta. Chúng ta áp chế được mua chung Nhu Mễ ở địa bàn của mình, còn ông ta lại bị mua chung Nhu Mễ đè xuống dưới đất. Nói thật thì tôi đã sớm nhìn không thuận mắt rồi."
"Đúng vậy."
Trần giang Hà cười, bổ sung:
"Chúng ta đi làm, cướp thành tích của quân bạn không mất mặt, không có thành tích mới mất mặt. Ông Hoàng chiếm hầm cầu lại không rặn ỉ*, chúng ta giúp ông ta kéo quần xuống."
"Ha ha ha."
Câu này của Trần Giang Hà khá tục, mọi người nghe xong đều cười ha ha.
Trần Giang Hà nhìn mọi người, thấy mọi người cười xong thì giơ tay vỗ một cái:
"Hôm nay tôi quay về chỉ để xử lý ba việc."
Tất cả mọi người tập trung lắng nghe Trần Giang Hà.
"Kiếm tiền! Kiếm tiền!! Vẫn là kiếm tiền!!!"
Trần Giang Hà kéo tiết tấu đi lên, dõng dạc nói:
"Kế hoạch khuyến khích cuối năm của công ty chi nhánh đã được đưa ra.
Bắt đầu từ hôm nay, gấp đôi lương cứng, gấp đôi phần trăm, ký một hợp đồng 200, được xếp hạng trên bảng thành tích sẽ được thưởng gấp đôi!
Đừng sợ công ty không có tiền phát lương, khoảng thời gian trước vừa đầu tư 500.000.000 tệ. Tất cả mọi người cùng nhau xông lên!"
Anh vừa nói xong, mọi người liền chấn động.
Lâm Tư Tề, Diệp Tiểu Dung, Lý Tuấn dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay lập tức vang to như sấm. Mọi người cực kỳ hưng phấn.
"Quá tuyệt vời."
Trần Giang Hà cảm thấy rất hài lòng với bầu không khí như thế này, nhóm người này hiện tại chính là sức mạnh của anh.
Hiện tại, Trần Giang Hà không chỉ đi làm cho công ty 9627, mà còn mượn danh nó để chế tạo ra cho mình một team đủ trưởng thành.
Lúc này, anh nghiễm nhiên trở thành "vua của một phương", dùng tiền của "triều đình" để mở rộng thế lực của bản thân, đi lên con đường kiếm tiền không lỗ.
Đây cũng là lý do tại sao Trần Giang Hà không vội vàng đơn thương độc mã đi xây dựng sự nghiệp.
Mấy ngày sau đó, Trần Giang Hà tự mình dẫn team, lấy Thiên Hà làm trung tâm, kéo dài phạm vi nghiệp vụ ra toàn bộ Quảng đông.
...
"Rầm!"
Một tiếng rầm vang lên.
Trong phòng họp của công ty chi nhánh Quảng Đông 9527.
Hoàng Thế Hiền đập một cái lên bàn họp, nhìn chằm chằm vào Trần Giang Hà một cách đầy hung dữ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Trần Giang Hà, cậu đừng có khinh người quá đáng!"
"Trước đó, nhân viên dưới quyền cậu lén cướp khách hàng trên địa bàn của tôi, tôi mở một con nhắm một con, nén giận không so đo với cậu. Bây giờ, con mẹ nó, cậu tự mình dẫn team tới gây sự, cậu nghĩ rằng tôi đã chết rồi, hay nghĩ rằng công ty vô kỷ luật?"
Gương mặt của Hoàng Thế Hiền tái đi.
Trần Giang Hà ngẩng đầu lên nhìn ông, cười giải thích:
"Anh Hoàng đừng tức giận, bây giờ công ty đã tiến vào giai đoạn cuối năm, tôi làm như thế cũng chỉ vì muốn tạo ra thêm nhiều thành tích cho công ty mà thôi, cũng giúp cho các anh em đều có thể nhận được tiền thưởng tết, có gì sai sao?"
"Mẹ nó!"
Hoàng Thế hiền trực tiếp nổ tung, chỉ vào mặt Trần Giang Hà mắng:
"Cậu mẹ nó chính là vì có được thành tích, các anh em đi theo cậu cũng có được tiền. Còn tôi thì sao, các anh em của tôi thì sao, uống gió tây bắc hết phải không?"
"Không thể nói như thế được, khu Thiên Hà, Việt Tú, Hải Châu của tôi cũng mở rộng cửa, luôn hoan nghênh anh Hoàng và các anh em đến để kiếm thành tích, kiếm tiền."
Trần Giang Hà cười hì hì, như không hề có chuyện gì, tiếp tục nói:
"Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp của nhau, không cần thiết phải tranh đấu. Anh có khó khăn gì tôi sẽ giúp đỡ. Tôi ở ngay cạnh anh, tôi họ Vương, à không, tôi họ Trần."
"Mẹ nó, cậu nói đó là giúp đỡ? Cái này gọi là ức hiếp người nhà! Chó đẻ, giẫm tôi thì có gì hay ho. Hiện tại group buying Gạo Nếp đang rất nổi tiếng, vậy mà cậu lại cứng đối cứng!"
Hoàng Thế Hiền lớn tiếng mắng:
"Tôi trước kia bị mù cho nên mới nuôi ra một tên bạch nhãn lang như cậu."
"Anh Hoàng, tôi nói chuyện nhỏ nhẹ với anh như thế, sao anh lại giống một con chó sủa bậy khắp nơi vậy, cho rằng tôi không còn cách nào khác đúng không?"
Trần Giang Hà liếc xéo Hoàng Thế Hiền một cái, thu lại nụ cười trên mặt, đột nhiên vỗ mặt bàn một cái, đứng dậy:
"Tôi nói cho anh biết, trước khi diệt bên ngoài, phải yên bên trong đã. Má nó, anh không có bản lĩnh, thất thủ ở Phiên Ngu, Bạch Vân và Lệ Loan thì còn chiếm lấy nó để làm gì? Trực tiếp từ chức đi, tiền lương của anh phát cho tôi, anh em của anh để tôi lo. Bớt la làng trước mặt của tôi đi!"
"Hay cho câu bình định bên trong mới xử lý bên ngoài. Trần Giang Hà, cậu trâu bò thật đấy."
Cả người Hoàng Thế Hiền run lên vì tức giận, ông nhìn chằm chằm vào Trần Giang Hà.
Những gì Trần Giang Hà vừa nói khiến ông giận đến nỗi muốn thất khiếu bốc khói, tức đến muốn trào máu rồi lại cũng có chút xấu hổ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận