Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 558: Có Vấn Đề Sao?

Chương 558: Có Vấn Đề Sao?
Trước mắt, trọng tâm phát triển của Light Chaser rõ ràng là kinh doanh, nhưng dã tâm của Trần Giang Hà lớn hơn, tầm nhìn cũng tương đối rộng hơn. Dù phạm vi kinh doanh của công ty có mở rộng đến đâu mà không có công nghệ cốt lõi và môi trường hoàn chỉnh chống đỡ thì cũng không thể hình thành được hàng rào thương nghiệp.
Thời đại của truyền thông 3G và điện thoại thông minh đã tới, Light Chaser phải đi trước các đối thủ trong việc hoạch định bố cục trong các lĩnh vực Internet mới có thể nổi bật trong cuộc cạnh tranh khốc liệt và trở thành người dẫn đầu xu hướng thời đại.
Nghiên cứu phát minh công nghệ không thể đi đường tắt, tài chính và nhân tài một thứ cũng không thể thiếu.
"Giám đốc Trần, có một nhóm sinh viên đại học khởi nghiệp rất thú vị trong thành phố Thượng Hải, không biết anh có hứng thú tìm hiểu hay không?”
"Nói nghe một chút." Trần Giang Hà có chút hăng hái đưa ánh mắt về phía chị Bình.
"Nhóm sinh viên đại học này cũng làm về lĩnh vực Group Buying. Đối tượng người tiêu dùng của bọn họ tương đối chuẩn xác, chủ yếu thiết lập địa điểm ở các khu vực lân cận trường đại học, tập trung vào thị trường sinh viên học sinh, tốc độ phát triển rất nhanh.” Đàm Thiên Bình nói.
Trần Giang Hà nghĩ nghĩ, hỏi: "Công ty khởi nghiệp này tên gì?”
"Lấy tên rất tùy tiện nhưng cũng rất dễ nhớ.” Đàm Thiên Bình mỉm cười: “Có đói không.”
"Ồ?" Ánh mắt Trần Giang Hà lấp lóe.
Anh cảm thấy nếu như không có Công ty 9527, Group Buying Gạo Nếp và Light Chaser thì Công ty khởi nghiệp “Có đói không” sẽ là “Người tiên phong dịch vụ giao đồ ăn” trong ấn tượng của rất nhiều người. Được thành lập từ năm 2008, lúc mới bắt đầu cũng theo hình thức đặt giao hàng qua điện thoại, sau này khi số lượng người dùng tăng lên thì mô hình này cũng bị đào thải. Đến năm 2009 trang web Có đói không được ra mắt, phạm vi kinh doanh của công ty nhanh chóng phát triển lớn mạnh.
Đương nhiên là tên gọi “Người tiên phong dịch vụ giao đồ ăn” này thật ra chỉ là lời khen từ người ngoài ngành, vì việc khởi nghiệp thành công của ‘Có đói không’ đã đem lại nhận định quen thuộc trong lòng mọi người rằng đây là người bắt đầu.
Trên thực tế trước khi nó được thành lập, công ty khởi nghiệp như này đã sớm được thành lập tại thành phố lớn như Công ty 9527, tuy nhiên do chịu ảnh hưởng của nhiều nhân tố nên cuối cùng cũng không thu hút được sự chú ý của nhiều người.
Những người khởi nghiệp hay nói “Đứng trước đầu sóng ngọn gió thì heo cũng biết bay”, đây không phải trêu đùa hay chọc ghẹo mà là tôn trọng sự thật.
"Slogan quảng cáo của công ty này cũng khá thú vị, chính là: Đói bụng đừng tìm mẹ, hãy tìm ‘Có đói không. Cách đây một khoảng thời gian, câu khẩu hiệu này đã xuất hiện trên toàn bộ các siêu thị lớn, thang máy và biển quảng cáo ở Thượng Hải.” Đàm Thiên Bình nói tiếp.
Đàm Thiên Bình vừa dứt lời thì Đặng Vĩnh Thanh ngồi bên cạnh Trần Giang Hà cười cười nói: “Chẳng phải đây chính là bản sao ý tưởng tuyên truyền của giám đốc Trần sao?”
Đặng Vĩnh Thanh có ấn tượng sâu sắc về quảng cáo tuyên truyền của Trần Giang Hà, nguyên nhân là do Công ty 9527 đã chi một con số khá lớn và tốn nhiều công sức để thuê đội ngũ quảng cáo từ Hàng Châu. Họ muốn nghiên cứu quảng cáo tuyên truyền, kết quả lại bị ý tưởng quảng cáo của giám đốc Trần đánh cho hoa rơi nước chảy, quân lính tan rã.
Họ cũng từng nghĩ đến chuyện tham khảo trực tiếp nhưng cuối cùng cũng không chấp nhận bị mất mặt, ai ngờ công ty khởi nghiệp ở Thượng Hải này lại không biết xấu hổ, vậy mà lại trực tiếp sao chép lại.
Trần Giang Hà cũng không quá để tâm đến chuyện này, có hơi trầm ngâm nói: “Vốn dĩ lúc đầu chúng tôi cũng là sinh viên khởi nghiệp, sau khi mở rộng quy mô thì bận rộn với việc mua lại Group Buying Gạo Nếp để tiến vào thị trường cao cấp ở thành phố lớn, cũng không quá bận tâm đến mấy sinh viên này.”
"Chị Bình, sau khi chị về Thượng Hãy hãy tìm người sáng lập của ‘Có đói không’ nói chuyện, nhân lúc họ chưa mở rộng hãy nghĩ cách thu mua.”
Ý định Trần Giang Hà làm cho tất cả các quản lý ở có mặt ở đây đều giật mình.
Đàm Thiên Bình cũng hơi sững sờ, vốn dĩ cô cho rằng giám đốc Trần muốn mượn cơ hội này để đặt phương hướng phát triển trọng điểm vào thị trường sinh viên, ai ngờ anh lại muốn thu mua công ty người ta.
“Có vấn đề sao?" Trần Giang Hà cười hỏi Đàm Thiên Bình.
"Không có." Đàm Thiên Bình lắc đầu, nói: "Sau khi về Trương Hải tôi sẽ đến tận nơi nói chuyện.”
"Được." Trần Giang Hà gật đầu nói: "Nếu có tình huống gì thì nhanh chóng phản hồi với tôi, hôm nay họp đến đây thôi, trưa nay cô và giám đốc Đặng hãy cùng ăn một bữa cơm để giữ liên hệ.”
Nói xong, Trần Giang Hà đứng dậy, liếc nhìn thư ký nhỏ một cái rồi hai người lần lượt ra khỏi phòng họp.
"Ông chủ, có phải tổng bộ công ty chúng ta nên cân nhắc chuyển chỗ mới hay không?
Trên đường theo Trần Giang Hà rời khỏi công ty hướng về phía trường học, Lâm Tư Tề cười khanh khách đề nghị.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận