Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 149: Chúc Cậu Sinh Nhật Vui Vẻ

Chương 149: Chúc Cậu Sinh Nhật Vui Vẻ
"Hả?" Trần Giang Hà nhíu mày, đứng dậy đi đến trước máy tính nhìn, chỉ số cổ phiếu trên sàn giao dịch Thượng Hải và Thâm Quyến tăng cao trên diện rộng, cực kỳ mạnh mẽ, rất nhiều cổ phiếu vừa bắt đầu phiên giao dịch đã tăng chạm trần.
1.Tăng chạm trần: tăng đến mức giá tối đa trong ngày do sàn giao dịch quy định.
Tình hình này, quả thật như Lưu Đống Lương vừa nói, trời quang rồi! Bò quay đầu lại rồi!!
"Lão Lưu, anh xê ra một chút, tôi xem xem có những cổ phiếu nào chạm trần."
Trần Giang Hà gảy gảy tàn thuốc, nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Lưu Đống Lương lẳng lơ vươn đùi phải đầy lông ra, vỗ vỗ bắp đùi, cười nói: "Hôm nay tâm trạng tốt, anh cho chú hưởng thụ một chút, ngồi trên đùi anh."
"Té đi, tôi không hề hứng thú đối với đùi của anh."
Trần Giang Hà lật lật mí mắt, lòng thầm nói nếu đây là đùi của Từ Chỉ Tích hoặc là Khương Diệc Xu đưa ra, mình không nói hai lời ngồi lên ngay, cái chân lợn lông đen này của lão Lưu, ngay cả chó cũng chê. . . Trực tiếp vươn tay chuyển máy tính và bản ghi chú đi, đặt ở đầu giường của mình, bắt đầu nghiêm túc xem giá thị trường cổ phiếu.
"Công nghiệp Trung Phu, dược phẩm Quảng Tế, công ty cổ phần Tích Nghiệp, tất cả đều chạm trần, Mao Đài cũng tăng 5.2%, xem chừng cũng sắp có giá trần."
"Hôm nay không cần ‘tắt đèn ăn mì’, sửa thành ăn thịt!"
Trần Giang Hà rít mạnh một ngụm thuốc, trong lòng âm thầm vui sướng, dưới tác động của hành trình ‘bò quay đầu’ này, rốt cuộc bốn loại cổ phiếu nặng ký mà anh đang giữ, cũng có thể quét sạch sương mù trong mấy phiên giao dịch mấy ngày qua, trực tiếp chuyển lỗ thành lãi, thành công đảo ngược.
Lúc này, Lưu Đống Lương sáp lại, ngắm nghía Trần Giang Hà, hồ nghi nói: "Giang Hà, tôi hoài nghi cậu lén tạo tài khoản tư nhân mua cổ phiếu, âm thầm phát tài không cho tôi biết."
"Ửm?" Trần Giang Hà quay đầu nhìn Lưu Đống Lương một cái, thầm nói phản ứng của lão Lưu anh cũng quá chậm chạp, hiện tại trên sổ sách của tôi cũng đã có số vốn đến hàng triệu, anh mới bắt đầu hoài nghi?
Có điều, trong lòng Trần Giang Hà nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: "Lão Lưu, anh hiểu tôi mà, tôi ấy à làm việc luôn luôn quang minh lỗi lạc, cái gì mà tài khoản tư nhân, căn bản không tồn tại."
"Ồ." Lưu Đống Lương gật gật đầu, sau đó hỏi: "Sang năm PetroChina lên sàn, cậu có muốn cùng tôi làm không? Phương diện tài chính tôi sẽ nghĩ cách."
Trần Giang Hà vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy da đầu run lên, chấp niệm của lão Lưu này cũng quá sâu sắc, đã té nhào đầu mấy lần trên thị trường, bị cắt rau hẹ mấy lần, vậy mà vẫn còn nhớ thương đến PetroChina sang năm lên sàn?
"Khuyên ang nhanh chóng bỏ ý tưởng này đi, đó tuyệt đối là cái hố to, hố sâu, hố tổ mà anh không tưởng tượng nổi đâu, một cái bẫy mà anh không có đường thương lượng."
Trần Giang Hà khuyên bảo thật lòng, chỉ là vừa quay đầu thì thấy biểu cảm không hề dao động, kiên trì với niềm tin của Lưu Đống Lương, nhất thời hiểu ra: bạn thân của mình chính là mạng rau hẹ, không thấy quan tài không đổ lệ, chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.
Tổng kết lại chỉ có hai chữ ‘cứng đầu’!
Trần Giang Hà không thèm khuyên anh ta nữa, dù sao hiện tại lão Lưu chơi cổ phiếu cũng chỉ là chơi linh tinh nhỏ nhỏ cho vui, không đến mức thương gân động cốt, chờ sau này thời cơ chín mùi, dẫn dắt anh ta một phen, kiếm lại cả gốc lẫn lãi là được.
"414 Trần Giang Hà, điện thoại của cậu!"
Lúc này, cô quản lý ký túc xá dưới lầu hô to một tiếng.
"Đến đây!"
Trần Giang Hà bỗng nhiên đứng dậy, đông đông đông chạy xuống lầu tiếp điện thoại.
"Alo."
Trần Giang Hà alo một tiếng.
Trong chốc lát, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói mềm mại có chút căng thẳng của Khương Diệc Xu: "Chúc, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
"Ửm?"
Trần Giang Hà nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lịch trên tường phòng quản lý ký túc xá.
Ngày 15 tháng 11.
Thật đúng là sinh nhật mình.
Bản thân Trần Giang Hà cũng suýt chút nữa đã quên, không ngờ Khương Diệc Xu lại nhớ rõ.
"Tớ đã mua bánh kem, tối nay đưa đến trường cậu, cùng ăn với cậu, được không?"
Khương Diệc Xu nhẹ giọng hỏi ý.
Trần Giang Hà nao nao, trong lòng rất cảm động, cũng không thể không cảnh giác, cậu chính là hoa khôi đại học Trung Sơn, nếu mang bánh kem chạy tới trường mừng sinh nhật cho mình, vậy thì sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào?
Cho dù mọi người ở trường mình không biết cậu ấy, nhưng ngoại hình của cậu ấy đẹp như vậy, giống như đom đóm dưới bầu trời đêm, cánh rung lên, có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác, quá mạo hiểm.
"Cậu đi đường xa xôi mang bánh kem đi một chuyến rất vất vả, tớ không nỡ để cậu vất vả như vậy, cứ để tớ đi đại học Trung Sơn tìm cậu đi." Trần Giang Hà bình tĩnh nói.
"Ồ, cũng đúng." Khương Diệc Xu dịu dàng đáp lại.
"Hứa rồi nhé, chín giờ tối nay tớ đến chỗ cậu, khoảng mười giờ cậu xuống lầu chờ tớ là được." Trần Giang Hà đặt ra thời gian gặp mặt cụ thể, để đỡ phải xuất hiện sai lầm.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận