Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 400: Không Cho Phép Sờ Loạn

Chương 400: Không Cho Phép Sờ Loạn
Từ Văn Lan lên tiếng đánh gãy: "Phản đối là phản đối, tiểu tử này quả thực ưu tú, con trai nhà chủ tịch huyện cũng kém xa hắn, lần này chậm trễ hắn, lần sau bổ sung."
"Được."
Từ Chỉ Tích bình tĩnh nhận lấy đặc sản với bánh trung thu, trong lòng không khỏi cảm khái: Suy cho cùng, tiền bạc vẫn là thứ lay động con người.
Nhưng mà đây cũng là bản chất của con người, còn trẻ đã là tỷ phú, tiền đồ vô lượng, rất nhiều người vội vàng ôm bắp đùi cũng sợ là không kịp.
"Mẹ muốn ở nhà thêm mấy ngày nữa." Từ Văn Lan nói: "Để cậu ta tự mình về, nếu như lần sau còn bằng lòng tới cùng với con, ít nhất nói rõ cậu ta đối với con là thật tâm."
"Được, con ra ngoài nói với cậu ấy một tiếng." Từ Chỉ Tích gật đầu, xách đồ đi ra ngoài gặp Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà thấy cô tay xách theo túi lớn, một tay cầm hai hộp bánh trung thu, anh liền vội vàng tiến lên giúp cô cầm, mau lẹ nhét vào cốp sau.
"Tôi không về Quảng Đông với cậu được, cậu trở về một mình nhé?" Từ Chỉ Tích nhìn Trần Giang Hà, nhẹ giọng hỏi một câu.
Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô hiếm khi về được một chuyến, nên dành nhiều thời gian ở bên gia đình cũng rất tốt."
"Sao nay cậu lại dễ nói chuyện như vậy?"
Từ Chỉ Tích có chút nghi hoặc, lại cảm thấy đau lòng, không nhịn được đưa tay ôm hắn, viền mắt lại ửng hồng: "Lần này theo tôi về nhà, để cậu chịu ủy khuất rồi."
"Em không cảm thấy ủy khuất một chút nào."
Trần Giang Hà lắc đầu, cười hì hì nói: "Gần đây tâm tình của cô thay đổi rất nhiều, như vậy đối với trái tim không tốt, em giúp cô xoa xoa."
"Không cho phép sờ loạn."
Từ Chỉ Tích vội vàng đem tay của hắn đập đi, lặng lẽ lùi về sau vài bước, sau đó ôn nhu dặn dò: "Cậu trên đường trở về cẩn thận một chút. Tôi qua mấy ngày nữa sẽ ngồi xe chú trở về trường."
"Được." Trần Giang Hà gật đầu đáp ứng, ngón tay vỗ nhẹ vào gò má: "Hôn một chút."
"Không được." Gò má Từ Chỉ Tích hơi ửng đỏ, cửa nhà cô người đến người đi đều là hàng xóm, vừa nãy lúc ôm anh cũng đã có người ngừng chân nhìn, làm sao cô còn có gan hôn anh chứ.
"Vậy trước tiên cho thiếu, chờ cô về trường học lại bồi thường gấp đôi."
Trần Giang Hà cũng không miễn cưỡng, mỉm cười lên xe, vẫy tay tạm biết với cô, không nói thêm gì, quay đầu lái đi.
Trở về phía đông Quảng Đông đã là hơn chín giờ đêm, căn cứ Light Chaser vẫn sáng đèn, Lâm Tư Tề đang ngồi ở trong phòng làm việc đối chiếu sổ sách.
Bàn làm việc đối diện còn có một cô gái nằm sấp, trên bàn có một đống vỏ hạt dưa, chắc là cắn hạt dưa đến mệt mỏi, mới nằm sấp mà ngủ thiếp đi, miệng nhỏ khẽ hé mở, một dòng nước bọt trong suốt từ góc bàn chảy xuống.
Buổi đêm gió có lớn, Trần Giang Hà lúc vào cửa nhẹ nhàng đem cửa lớn đóng lại, đi vào văn phòng liền nhìn thấy người đang nằm sấp ngủ chính là Lưu Tử Du.
Lâm Tư Tề lúc làm việc đặc biệt nghiêm túc, Trần Giang Hà chạy tới trước mặt, cô còn chưa phát hiện, chờ hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng "Tư Tề", mới đột nhiên ngẩng đầu lên, giữa lông mày lộ ra vẻ vui mừng, đẩy ghế ra tiến tới, hung hăng ôm lấy hắn như một con Kuala, hai chân vòng ở trên eo anh.
"Anh vừa về đến là anh liền ôm?"
Trần Giang Hà giơ tay nhéo gò má của cô thư ký nhỏ, ôm cô ngồi ở trên ghế làm việc.
"Em nhớ anh lắm nha."
Lâm Tư Tề mỉm cười, kề sát ở trong lồng ngực Trần Giang Hà hôn lấy hôn để.
"Ngứa." Trần Giang Hà cảm giác như là có một con mèo đang cọ xát vào trong lồng ngực mình, giơ tay ngăn cản, cười trêu ghẹo nói: "Nếu Tử Du nhìn thấy bộ dạng này của hai chúng ta, chắc buổi tối cô ấy sẽ bị mộng xuân đấy."
"Sẽ không, cô ấy ngủ say như chết, bên ngoài sét đánh cũng không thể tỉnh lại."
Lâm Tư Tề nói xong lại sát vào bên tai anh nói nhỏ: "Anh về đúng lúc lắm, em mới vừa đem tiền lương đối chiếu xong xuôi, đêm nay không có chuyện gì khác, chuyên tâm cùng anh làm bài tập, có được hay không?"
Lúc Lâm Tư Tề nói chuyện, hai chân nhẹ nhàng đung đưa.
Trần Giang Hà chỉnh lại ghế dựa, cúi đầu nhìn cô, từ đôi môi hồng mỏng, đến xương quai xanh tinh xảo, lại tới đôi chân dài miên man ở dưới váy, trắng nón giống như ngó sen mùa thu, cùng vẻ quyến rũ, mềm mại tinh tế, chân ngọc mềm mại long lanh.
"Có phải là càng nhìn càng thích không? "
Lâm Tư Tề ghé vào lỗ tai của anh hơi thở như hoa lan.
Trần Giang Hà không lên tiếng, duỗi tay nắm chặt chân của cô, nhẹ nhàng bóp mấy cái.
Cùng lúc đó, Lâm Tư Tề bỗng nhiên đứng thẳng người lên, không kìm lòng được giơ tay đặt ở bên môi, hàm răng khẽ cắn chặt cổ tay của mình.
Lưu Tử Du đang ngủ trên bàn làm việc đã tỉnh dậy, phát hiện góc bàn và mặt đất ướt nhẹp, mơ màng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, bên cạnh Lâm Tư Tề còn có người khác.
Lưu Tử Du dụi dụi đôi mắt, sau khi thấy rõ là Trần Giang Hà, lập tức lau khóe miệng rồi đứng dậy hô một tiếng: “Trần tổng.”
Trần Giang Hà nhướng mày nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Có phải tôi đã làm phiền đến cậu nghỉ ngơi hay không?”
“Không có, không có.”
Lưu Tử Du khoát tay, ánh mắt nhìn về Lâm Tư Tề lại phát hiện vẻ mặt cô đỏ bừng, xinh đẹp mềm mại khác lạ, cảm giác như là lạ ở chỗ nào đó, nhưng lại xấu hổ suy nghĩ đến hướng không thích hợp, dù sao Trần tổng và Tư Tề đều là những người nghiêm túc.
“Tôi đến phòng vệ sinh đây.”
Lưu Tử Du rút hai tờ giấy từ trên bàn, nhanh chóng chạy ra ngoài.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận