Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 717: Quốc Phong Vũ Của Thư Ký Nhỏ, Trong Lòng Trần Giang Hà Đã Dự Tính Tốt

Chương 717: Quốc Phong Vũ Của Thư Ký Nhỏ, Trong Lòng Trần Giang Hà Đã Dự Tính Tốt
Đồng thời cũng rập khuôn theo chức năng phát sóng trực tiếp và video ngắn vừa được tung ra thị trường của nhóm nghiên cứu phát triển Voice Chat Quả Liêu sau khi hoàn thành kiểm tra nội bộ.
Ngoài ra, Chim Cánh Cụt giỏi hậu phát chế nhân, trở tay lại đưa một giấy tố tụng vào tòa án, kiện về việc sao chép trong mã nguồn của phần mềm trò chuyện bằng giọng nói.
Việc này nếu đặt trên người các đối thủ cạnh tranh khác, hoặc là đánh nát răng nuốt vào trong bụng, nén giận chờ cơ hội đánh trả, hoặc là trực tiếp lật bàn lên hô to một tiếng mẹ nó.
Cố tình Trần Giang Hà lại cực kỳ bình tĩnh, một bên tung tin tức muốn đóng gói bán Voice Chat Quả Liêu ra, bán cho công ty nước ngoài hoặc tập đoàn A Ly, một bên bán cổ phiếu công ty Chim Cánh Cụt với quy mô lớn trong tay mình ra.
Hai phương pháp này hư hư thực thực, thao tác dao trắng đi vào, dao đỏ đi ra cứng rắn, những kẻ đầu cơ trên thị trường vốn ngửi thấy cơ hội để làm rỗng Chim Cánh Cụt, như ong vỡ tổ xông vào, tiện đà làm cho cổ phiếu tập đoàn Chim Cánh Cụt rớt liên tục một tuần, thậm chí một lần làm sụp đổ toàn bộ cổ phiếu Hồng Kông trong một thời gian, giá thị trường vô cùng thê thảm.
“Cộc cộc cộc.”
Tổng bộ Light Chaser, văn phòng chủ tịch, Trần Giang Hà đang vùi đầu xử lý văn kiện nghe được vài tiếng ngón tay gõ cửa kính, đầu cũng không ngẩng lên "Vào".
“Bận rộn như vậy sao?”
Dương Vãn Tình đi giày cao gót vào văn phòng Trần Giang Hà, đi thẳng đến bàn làm việc.
“A, sao chị lại tới đây?”
Trần Giang Hà ngẩng đầu, buột miệng thốt ra một câu, phản ứng giống như lúc trước khi Dương Vãn Tình nhìn thấy anh trong văn phòng tổng bộ tập đoàn Viễn Dương.
“Đi ngang qua, tiện đường lên xem.” Dương Vãn Tình mỉm cười, lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt quét một vòng nhìn giá sách sau lưng Trần Giang Hà, tất cả đều là những tác phẩm nổi tiếng nước ngoài.
Trần Giang Hà nhìn nhìn thời gian trên máy tính, 11 giờ 25 phút, sau đó nhìn về phía chị Tình, mặc một bộ váy kéo khí chất ngự tỷ trưởng thành lên tràn đầy, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, cười nói: "Muốn mời tôi ăn cơm cứ nói thẳng, với giao tình này của hai ta, chỉ cần chị mở miệng vàng, tôi lập tức đồng ý.”
“Nghĩ cũng hay đấy.” Dương Vãn Tình thản nhiên cười, lấy trong túi ra mấy tấm phiếu đưa cho Trần đổng: “Đây là quà Giáng sinh đáp lễ lại lần trước cậu tặng tôi, xin vui lòng nhận cho.”
Trần Giang Hà nhìn thấy mấy tấm "phiếu giảm giá" này, nghĩ thầm chủ tịch của một công ty bất động sản top 100 và là người phụ nữ giàu nhất trong tương lai, thế mà lại nghịch ngợm đến thế, cư nhiên da dẻ như vậy, chắc là khi còn bé chưa từng bị ba đánh mông.
Sau này nếu bị anh bắt được cơ hội, sẽ nhúng roi da vào nước lạnh và đánh vào mông không thương tình đâu~
Dương Vãn Tình mặc dù thỉnh thoảng có chút bướng bỉnh, nhưng tuyệt đối không keo kiệt.
Lúc trước ứng trước cho Trần Giang Hà làm Tập đoàn Huy Hoàng thua thiệt mấy trăm triệu, từ đầu đến cuối cô cũng không nói câu oán hận gì, ở trước mặt anh, lại càng không đề cập đến một chữ "Tiền".
Phải biết rằng, khi đó khủng hoảng tài chính thổi quét toàn cầu, địa chủ cũng không có lương thực dư, chuỗi tài chính của tập đoàn Viễn Dương cũng rất căng thẳng, Dương Uyển Tình chịu áp lực cực lớn điều động số tiền lớn trợ giúp Trần Giang Hà đánh thắng trận "Chiến tranh tài chính" thua không dậy nổi kia, coi như là ở cùng một chiến hào với anh, cùng trải qua giao tình hoạn nạn.
Bữa trưa hôm nay là Dương Vãn Tình mời khách, nhưng mà địa điểm dùng cơm cũng không phải là khách sạn, mà là nhà riêng của cô ở Thiên Hà Lâm đường Tây Lộ.
“Thế nào, đồ ăn dì giúp việc nhà tôi làm, mùi vị cũng coi như ngon miệng nhỉ?”
Dương Vãn Tình thấy Trần Giang Hà ăn rất ngon, đặt thìa xuống, cười hỏi.
Trần Giang Hà hài lòng gật đầu: "Rất ngon, ít nhất cũng bằng một nửa công lực của mẹ tôi.”
Sau đó hướng ánh mắt về phía Dương Vãn Tình, nghi hoặc hỏi: "Sao chị chỉ uống canh, không ăn?”
Dương Vãn Tình cười cười: "Tôi uống canh là được rồi, thịt trên bàn đều là của cậu.”
“Không cần khách sáo như vậy.”
Trần Giang Hà nghe ra thâm ý trong đó, duỗi tay bưng chén canh Dương Vãn Tình vừa uống được một nửa đến trước mặt mình, lại cầm đũa gắp thức ăn cho chị Tình: "Trước kia đều là tôi chiếm tiện nghi của chị, lần này đổi một chút, tôi uống canh, chị ăn thịt.”
“Hửm?” Dương Uyển Tình nhướng mày, mỉm cười nói: "Trần đổng đột nhiên lương tâm trỗi dậy, cam lòng để cho tôi chiếm tiện nghi từ chỗ cậu?"
Trần Giang Hà từ chối cho ý kiến, thuận miệng nói: "Gần đây tập đoàn Viễn Dương có rất nhiều động tác ở huyện Bắc Tam.”
Dương Vãn Tình mím môi cười, giao tiếp với người thông minh như Trần Giang Hà, ở chung càng lâu lại càng thú vị.
Cái gọi là huyện Bắc Tam, chính là nơi nằm giữa giữa Tam Hà, Đại Xưởng và huyện Hương Hà, tập đoàn Viễn Dương gần đây đang chiếm đất quy mô lớn ở phương Bắc, mục tiêu trọng điểm là ngoại ô Yến Giao chỉ cách khu Thông Châu Bắc Kinh có một con sông.
Dương Vãn Tình không lên tiếng, Trần Giang Hà liền bưng nửa bát canh lên, nhấp một ngụm, nói tiếp: "Bất động sản Tưởng Gia, trọng tâm chiến lược trước mắt cũng ở phương Bắc.”
Dương Vãn Tình nhìn anh nói: "Động tác của cậu luôn nhanh hơn tôi.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận