Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 113: Rốt Cuộc Là Bóp Méo Nhân Tính Hay Là Sự Suy Đồi Đạo Đức

Chương 113: Rốt Cuộc Là Bóp Méo Nhân Tính Hay Là Sự Suy Đồi Đạo Đức
Tần Thiệu Hải ở bên cạnh nghe được lời này sửng sốt một hồi, mà Hàn Thu Nhã đã thành thói quen, có phần miễn dịch.
Tần Thiệu Hải không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn Khương Diệc Xu, đây chính là hoa khôi của trường sao.
Chưa kể hiện tại cô đang là sinh viên trường đại học đứng đầu 985, bên người không thiếu người theo đuổi.
Hồi còn học ở Quan Thành số 1, cô cũng là cô gái được vô số chàng trai cùng nhau theo đuổi, ban đầu mọi người đều mặc đồng phục học sinh, đại đa số các học sinh nữ đều bình thường, không có chút cảm giác tồn tại. Duy chỉ có Khương Diệc Xu, cô là nữ thần đồng phục học sinh sẽ không bao giờ phai nhạt trong lòng các học sinh nam, thanh thuần, sạch sẽ, không bị vấy bẩn bởi bụi trần, dịu dàng khi cúi đầu, sáng rỡ khi ngẩng đầu, tựa hồ bất kỳ một động tác nhỏ nào cũng có thể làm động lòng người làm cho mọi người nhớ thương.
Tần Thiệu Hải thừa nhận Trần Giang Hà người bạn thân của anh ta lớn lên có chút đẹp trai, thư tình cũng viết xuất sắc, nhưng làm sao cũng không thể đạt được mức độ khiến hoa khôi chết mê chết mệt, nhưng tình huống trước mắt này, phải nên giải thích như thế nào?
Có lẽ đây là con mẹ nó tình yêu, chính là mối tình đầu đi!
Tần Thiệu Hải nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một loại giải thích.
“Giang Hà, nếu không cậu đừng về trường, đến ký túc xá của tôi ngủ trưa đi.”
Trần Giang Hà hiếm khi đến trường Công Nghệ Quảng Châu một chuyến, Tần Thiệu Hải tự nhiên không thể ăn một bữa rồi để anh đi được.
“Đến ký túc xá của cậu sao?” Trần Giang Hà dờ cằm hỏi: “Ký túc xá của các cậu cẩu độc thân có nhiều hay không?”
“Độc thân thì độc thân, tại sao phải thêm một chữ chó vậy?” Tần Thiệu Hải có chút buồn, nói thẳng không kiêng kỵ: “Không ai trong số sáu anh em trong ký túc xá của chúng tôi có đối tượng, thế nào?”
“Khụ!”
Trần Giang Hà ho nhẹ một tiếng, quay đầu nắm tay Khương Diệc Xu, nói: “Diệc Xu, chúng ta đi thôi, nơi đây không thích hợp ở lâu…”
Dứt lời, anh liền dẫn Khương Diệc Xu đi, chỉ để lại hai ngườI Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã ngồi ở đó mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Thu Nhã, độc thân rất đáng sợ sao?”
Tần Thiệu Hải ấp úng một câu.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Hàn Thu Nhã hỏi ngược lại.
“Tôi cảm thấy, khá tốt nha.” Tần Thiệu Hải suy nghĩ rồi trả lời.
“Một người độc thân, có lẽ không có gì, nhưng nguyên ký túc xá độc thân, thì thật sự rất dọa người, rốt cuộc là bóp méo nhân tính hay là sự suy đồi đạo đức, cái này, đáng suy ngẫm.”
Hàn Thu Nhã quăng ra một câu nói, cầm đĩa thức ăn, đổ sạch thức ăn thừa, rời đi trong chớp mắt.
Tần Thiệu Hải mặt đầy sững sờ, trong đầu nghĩ các cậu có độc, lúc cấp 3 cũng không mấy người nói gì, mọi người đều vui sướng làm cẩu độc thân, lúc này mới vừa lên năm nhất đại học, thời thế đã thay đổi?
Buổi chiều, khuôn viên Đại học Quảng Đông, sân vận động phía Bắc, dưới gốc cây đa cành lá um tùm.
Trần Giang Hà không chú ý chuyện vặt vãnh lấy đất làm giường, nằm trên đôi chân trắng nõn đầy đàn hồi của Khương Diệc Xu để nghỉ ngơi.
Khương Diệc Xu lặng yên ngồi, mở lòng bàn tay mềm mại ra che đi những tia nắng nhẹ chiếu xuống từ kẽ lá.
Vài ngày trước có một cơn bão dọc bờ biển, Quảng Đông cũng chịu ảnh hưởng, nắng nóng kéo dài kể từ đầu hè đã được đánh úp thành công bởi không khí lạnh do cơn bão mang tới.
Nhiệt độ vào cuối tuần, đã giảm từ 36 37 độ trước đó xuống còn 28 29 độ, sau mưa gió, ánh mặt trời sáng rỡ bớt nóng hơn một chút, trên bầu trời xanh thẳm lơ lửng vài đám mây trắng nhàn rỗi, chợt có làn gió mát thổi nhẹ qua, vài chiếc lá khô rơi xuống từ tán cây vang lên tiếng xào xạc, rốt cuộc cũng có một chút hơi thở của mùa thu.
Trần Giang Hà ngủ rất say, nhưng cũng không ngủ bao lâu, nghỉ ngơi chốc lát liền thức dậy, lúc mở mắt, vô thức giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mong manh của Khương Diệc Xu trước mặt anh.
“Cậu dậy rồi hả?” Vốn Khương Diệc Xu luôn cúi đầu nhìn anh, lúc tay bị nắm lấy, trong lòng động một chút, hơi có chút căng thẳng dời ánh mắt, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Trần Giang Hà không lên tiếng, hai tay chống đất ngồi dậy, sau đó xít lại gần ngửi mùi hương trên người cô, cười nói: “Tôi nói sao mà lúc ngủ lại vô duyên vô cớ mơ thấy mình trở thành công nhân nhà máy sữa, hóa ra mùi sữa thơm trên người cậu đã gây ra điều đó.”
“Ừ?” Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Diệc Xu đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu ngửi mình, nhẹ giọng nói: “Không có mùi gì mà.”
“Chính bản thân cậu sao có thể ngửi được, vẫn là tôi.” Trần Giang Hà lúc ngủ thật sự rất đàng hoàng, thức dậy thì không chín chắn cười hì hì: “Trước kia cậu không phải thường ngâm tắm sữa bò, cho nên bây giờ trên người mình mang theo mùi sữa thơm dễ ngửi thế này sao?”
“Không có.” Khương Diệc Xu lắc đầu, mùi thơm này giống như từ nhỏ đã có, trưởng thành cũng không tản mất, trước kia các chị em ở ký túc xá còn nói có phải cô uống nhiều sữa bò rồi hay không, cũng có thể là cai sữa quá muộn, cho nên bản thân mới mang mùi sữa thơm.
Trần Giang Hà cũng không truy đến cùng, dù sao ngửi mùi hương ngọt ngào liền rất thoải mái, dáng vẻ gò má đỏ bừng của nha đầu này đặc biệt động lòng người, chọc anh không nhịn được mà trêu đùa: “Lúc tôi vừa rồi mới ngủ, có phải cậu luôn nhìn trộm tôi hay không?”
“Ừ, nhìn.” Khương Diệc Xu khẽ gật đầu, còn nói: “Một chút xíu.”
Trong lòng Trần Giang Hà vui mừng, trong lòng nghĩ cậu đây là “Nhìn trộm cách Nhị Tiên Kiều”, chỉ nhìn một chút thôi?
“Lúc tôi ngủ, có phải bản thân nên mang theo lều hay không?” Trần Giang Hà có chút xấu xa hỏi.
“Lều vải?” Ánh mắt Khương Diệc Xu vụt sáng, không biết lời này của anh có thâm ý gì.
“Thật là một nha đầu ngốc thuần khiết.” Trần Giang Hà nhích lại gần nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái, sau đó để tay cô xuống, nói nhỏ bên tai: “Bây giờ hiểu ý tôi rồi chứ?”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận