Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 649: Một Chút Thích Của Nữ Sinh Chuyên Ngành Nghệ Thuật

Chương 649: Một Chút Thích Của Nữ Sinh Chuyên Ngành Nghệ Thuật
Trần Giang Hà và Mã lão sư rời khỏi cuộc vui trước, đặc biệt đi một chuyến đến Bà Châu, trò chuyện rất lâu ở bên sông Châu Giang. Sau này, hai người sẽ còn có hợp tác quan trọng. Cuộc gặp gỡ hôm nay và tiết mục song ca trong đêm dạ hội là cơ sở để thiết lập sự tin cậy lẫn nhau giữa hai bên.
Quay về trường Đại học Tài chính thì đã 11 giờ đêm, hơi nóng còn sót lại của đêm dạ hội vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Xung quanh tòa nhà ký túc xá có người đang ca hát, khắp nơi trên sân trường, trên sân bóng, bờ hồ Trăng, thậm chí là dưới tòa nhà thư viện, đâu đâu cũng đều là những cặp tình nhân, trong không khí tỏa ra mùi men chua của tình yêu. Thỉnh thoảng đi ngang qua một “chó độc thân” cô đơn chiếc bóng, trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng.
Tình yêu thời đại học thường tương đối trong sáng, hơn nữa rất ngọt ngào, bởi vì không bị vấy bẩn bởi quá nhiều thứ trần tục. Cho dù có nhiều người chia tay sau khi tốt nghiệp nhưng càng có nhiều người tin vào tình yêu, tin rằng bản thân và người yêu có thể tu thành chính quả.
"Tôi nói cho mấy người biết, yêu đương ở thời trường đại học là coi trọng thời cơ. Năm nhất không vội vàng, năm hai lo lắng suông, năm ba không nỗ lực, năm tư ế đến cùng. "
Khi Trần Giang Hà trở lại ký túc xá 414, đồng chí chuyên gia đang giảng dạy trong ký túc xá, những người nghe giảng không chỉ có bạn cùng phòng 414 mà còn có các bạn học từ một số phòng ký túc xá khác.
Trong ký túc xá mây khói lượn lờ, Trần Giang Hà cũng không vội vào phòng, mà đứng ở cửa nghe Vương lão sư giảng bài.
"Còn có, tầm nhìn cũng đừng quá nông cạn, đừng lúc nào cũng nhắm vào các bạn nữ trong lớp. Mạnh dạn lên chút, qua các chuyên ngành khác, qua các trường khác, thành phố khác, tỉnh khác đi tìm thử, giăng lưới rộng mới có thể bắt được nhiều cá."
Vương Viễn Bằng đã trực tiếp chia sẻ kinh nghiệm thực chiến của mình, kiến thức vô cùng hữu ích : “Cuối cùng, khi yêu đương thì đừng sợ thất tình, chỉ cần nhanh đổi người yêu thì không có bi thương chỉ có tình yêu."
Vương Viễn Bằng vừa dứt lời, Tôn Thiên đang cúi đầu ghi chép bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bĩu môi nói : “Anh Bằng, bí tịch tình yêu này của anh có phải là trộn lẫn với thuốc diệt cỏ rồi không ? Phía trước nghe vẫn thấy bình thường, nhưng phía sau lại cực độc."
Vương Viễn Bằng cười khà khà, giơ tay vỗ nhẹ vào đầu Tôn Thiên : "Tiểu Thiên, tôi hỏi cậu, cậu theo đuổi Lưu Tử Du lâu như vậy rồi, có phải là đến tay của cô ấy cậu còn chưa chạm vào không ?"
Lời này vừa nói ra, tất cả các bạn học trong ký túc xá đều hướng sự chú ý về phía Tôn Thiên. Ngoại hình, thân hình và năng lực của Lưu Tử Du đều thuộc vào hàng vượt trội hơn người của lớp quản lý 1, trong lớp có không ít nam sinh từng theo đuổi cô, nhưng không có một ai được như ý nguyện.
“Tôi từng ôm cô ấy, mấy người có tin không ?” Tôn Thiên nghểnh thẳng cổ, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi lại.
"Khoác lác."
Mọi người không ai tin.
"Không tin thì dẹp đi."
Tôn Thiên trợn mắt, nghiêm túc nói : “Dù sao thì từ năm ngoái tôi đã bắt đầu xác định rõ ràng là cô ấy rồi. Sáng nào cũng hẹn chạy bộ buổi sáng, ngày nào cũng chat trên QQ, có đến cả hàng nghìn trang nhật ký cuộc trò chuyện, có chuyện hay không có chuyện tôi đều tìm cô ấy. Tôi chỉ có một chấp niệm này, chỉ cần đủ kiên trì, không cần dựa vào bí tịch tình yêu này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ theo đuổi được cô ấy.”
Nghe vậy, Vương Viễn Bằng không nhịn được mà hỏi : "Vậy vừa rồi cậu ghi chép làm gì ?"
Tôn Thiên cười toe toét : “Tuy rằng tôi không dùng, nhưng học thêm chút vẫn là tốt.”
"Ô, tam ca quay về rồi."
Tiểu tử Tôn Thiên này trước giờ vẫn luôn rất tinh mắt, vừa nói xong liền nhìn thấy Trần Giang Hà đang đứng ở cửa.
"Lớp trưởng !"
"Lớp trưởng !"
Các bạn học quay người lại, đều rất nhiệt tình chào hỏi Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà mỉm cười, vừa gõ bàn phím điện thoại trả lời tin nhắn vừa nói : "Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, đừng để ý đến tôi."
"Tam ca, người thành công nhất toàn trường Đại học Tài chính chính là anh, tới giảng cho chúng tôi mấy câu đi."
Tôn Thiên sải bước tới, vòng tay qua vai Trần Giang Hà gào to.
Lúc này, Lưu Đống Lương nói : "Tiểu Thiên, cậu yên tĩnh chút, bí quyết thành công của tam ca cậu không học được đâu."
"Ting ting ting."
Đang nói chuyện thì điện thoại QQ của Trần Giang Hà vang lên, anh tiện tay mở tin nhắn ra xem, là tin nhắn của cô gái phương Nam : “Học trưởng Trần, em gặp phải chuyện phiền lòng, có chút ngủ không được, muốn gặp anh, có được không ?"
Tôn Thiên là người ở gần nhất, vô thức liếc nhìn hộp trò chuyện của tam ca, hai mắt trợn tròn, chợt nhớ đến cuộc phỏng vấn sáng nay trước cửa ký túc xá.
Nhưng Trần Giang Hà cũng không nghĩ nhiều : "Đã muộn rồi, tòa ký túc xá của chúng tôi đã đóng cửa, cô nghỉ ngơi sớm đi."
Tin nhắn vừa được gửi đi, cô gái miền Nam lập tức trả lời : “Em đang ở dưới tòa nhà ký túc xá của bọn anh, cửa có khóa đâu …”
Trần Giang Hà hơi ngơ ngác.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận