Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 292: Có Ăn Là Tốt Rồi, Còn Kén Chọn?

Chương 292: Có Ăn Là Tốt Rồi, Còn Kén Chọn?
Nghe vậy, Trần Giang Hà lại trợn mắt há mồm mà nhìn Từ Chỉ Tích, anh đau lòng nói: "Cô họ Từ, mà sao không có lòng nhân từ gì cả."
“Hừ.” Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhỏ giọng nói vào tai anh: “Bị ngực che rồi nên anh không thấy được.”
"Này, em hư hỏng từ lúc nào vậy?" Trần Giang Hà bất ngờ nhìn cô, đưa tay ra: "Thân là giáo viên nhân dân, em hư hỏng như vậy thật sao, mau để anh sờ lòng nhân từ của em nào."
"Tên khốn này..." Từ Chỉ Tích vội vàng trốn đi, cô chỉ muốn vui đùa chút thôi, mà Trần Giang Hà lại muốn làm thật.
Cô bỏ chạy, anh đuổi theo...
"Chờ đã, nói chuyện chính đã."
Từ Chỉ Tích không chạy nữa.
Trần Giang Hà cũng dừng lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Đi tham dự tọa đàm ở Đại học Quảng Đông với tôi.” Từ Chỉ Tích nói.
"Hả?" Trần Giang Hà nhướng mày.
Từ Chỉ Tích lấy trong túi xách lấy ra hai tấm vé, cười nói với Trần Giang Hà: “Tọa đàm của viện sĩ Lý Quang Nam, rất khó đến được đó, tôi đã nhờ thầy Thác Đào lấy được hai tấm vé, buổi chiều cậu không có tiết thì đi với tôi đi.”
Trần Giang Hà chỉ cười cười mà không nói gì, đây là lần đầu tiên cô Từ chủ động mời anh đi chơi, nếu như anh trực tiếp từ chối thì cô nhất định sẽ rất không vui.
Nhưng nếu mà đồng ý đến Đại học Quảng Đông, gặp được Khương Diệc Xu thì phải làm sao đây?
Trước đây Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu ở Đại học Quảng Đông cũng khá nổi bật, cũng có rất nhiều người biết đến anh, nếu đi tọa đàm với cô Từ thì rõ ràng là rất mạo hiểm.
Bây giờ anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
"Cậu không muốn đi à?"
Nhìn thấy Trần Giang Hà im lặng một hồi không nói gì, Từ Chỉ Tích nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.” Trần Giang Hà gật đầu trước, sau đó lại nói: “Thay vì đi nghe tọa đàm, em muốn đi xem phim với cô hơn, nếu có thể chọn thời gian em hy vọng suất khuya.”
“A?” Ánh mắt Từ Chỉ Tích lóe lên, cô mím môi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng hỏi anh: “Cậu muốn làm gì?”
"Cô đoán xem?" Trần Giang Hà hỏi lại.
"Đừng..." Từ Chỉ Tích đỏ mặt, giơ tay đấm anh một cái nhẹ, nói: "Tên này, cậu đúng là kẻ xấu xa, tôi nói chuyện nghiêm túc với cậu, cậu lại đen tối bẻ đi vặn vẹo."
Mặt Trần Giang Hà ngây thơ vô số tội nói: “Em cũng không muốn nghĩ vậy, nhưng mà vợ em đẹp quá, em làm gì được đây? Cầm lòng không được, không thể khống chế được cảm xúc của mình, cũng đành chịu..."
“Được rồi.” Từ Chỉ Tích ngắt lời, cất hai tấm vé đi rồi nói: "Rồi nghe cậu, đi xem phim.”
"Nhưng suất nửa đêm thì không được, nên xem suất khác đi."
Từ Chỉ Tích rất nguyên tắc, dù cô chiều anh nhưng vẫn biết giữ chừng mực.
“Theo ý cô đi.”
Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, rồi lại thầm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
“Ngày 5 - 1 cậu có về nhà không?” Từ Chỉ Tích hỏi.
“Về.” Trần Giang Hà mỉm cười hỏi cô: “Có muốn về với em không?”
Từ Chỉ Tích lắc đầu nói: "Trước khi về nhà cậu đến ký túc xá của tôi cái đã, tôi có mua chút đồ cho cha mẹ, gửi cậu mang về, lần trước về tay không lại kỳ quá."
“Người một chứ hai nhà nhà đâu mà cô lại thấy kỳ?” Trần Giang Hà thản nhiên cười nói: “Cha mẹ em mà thấy cô còn vui hơn trúng số.”
"Hừ, nói thì hay đấy, nhưng ai biết được cậu đây có đưa cô gái nào khác về nhà không?"
Dù trong lòng Từ Chỉ Tích rất vui vẻ, nhưng bề ngoài lại hừ nhẹ dặn anh một tiếng: “Nghe nói bây giờ cậu càng ngày càng tài giỏi nên trong trường có rất nhiều nữ sinh thần tượng cậu, thảo luận trên diễn đàn sinh viên cũng càng nhắc nhiều tới cậu, nên cậu phải giữ mình trong trắng mới được, kẻo tin đồn yêu đương bay đầy trời."
Trần Giang Hà nhìn Từ Chỉ Tích nói: "Em còn tưởng là cô không quan tâm tới em đâu, không ngờ là cô còn lên diễn đàn sinh viên để thăm hỏi nữa?"
"Sợ à?" Từ Chỉ Tích mỉm cười hỏi.
“Sợ sợ.” Trần Giang Hà xua xua tay nói: “Em đi tìm bạn nữ khác thôi, cô giáo xinh đẹp không thể trêu chọc nỗi.”
Con người Trần Giang Hà này luôn thành thật, hiếm khi nói dối trước mặt cô Từ, nhưng anh nói đang tìm kiếm bạn nữ khác, thì thật sự sẽ làm như vậy.
"Dì ơi, đồ ăn trưa nay có hơi mặn đó, bộ hôm nay siêu thị giảm giá muối mạnh lắm hả dì?"
Ăn trưa tại khu dân cư Trịnh Gia Hân ở, Trần Giang Hà ăn mà có hơi chịu, vì mặn quá.
Khẩu vị của dân Quảng Đông bên này có phần thanh đạm hơn và khẩu vị của Trần Giang Hà cũng vậy.
“Có ăn là tốt rồi, còn kén chọn?” Trịnh Gia Hân cầm đũa gõ gõ vào người anh, sau đó quay sang nói với Khương Diệc Xu: “Diệc Xu, sau này cháu đừng xuống bếp, tên nhóc thối này không biết điều đâu."
“Cháu đã nói lâu rồi." Trần Giang Hà liếc nhìn Khương Diệc Xu đang ngồi bên cạnh, không nói một lời bưng đĩa tới, lay lay quậy cơm rưới đồ kho, cúi đầu ăn ào ào như là trâu ăn cỏ, càng ăn càng hăng hái.
"Ngon quá, chưa bao giờ được ăn đồ ngon như vậy."
Trần Giang Hà ăn một cách thích thú, không còn cái gì mặn cái gì nhạt nữa, mà ăn ngon lành thích thú.
Khương Diệc Xu cũng ân cần đứng dậy rót cho anh một ly nước, ngượng ngùng nói: “Lúc em để muối có hơi run tay nên lỡ cho quá nhiều.”
"Không sao mà, muối cũng tốt, người ở thời cổ đại muốn ăn thêm nhiều chút cũng không được, chỉ có bây giờ hiện đại rồi mới được tự do ăn muối thôi."
Trần Giang Hà cười nói với Khương Diệc Xu: "Trước đây mẹ anh cũng từng nói ăn nhiều muối thì mạnh hơn, với sức của anh bây giờ cày ruộng cũng không cần trâu nữa."
Khương Diệc Xu nghe vậy nhịn không được mà nhoẻn miệng cười.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Trần Giang Hà lại nghiêm túc nói: "Cơ mà, sau này em cố gắng đừng xuống bếp hoặc là không cần xuống luôn, tiểu tiên nữ của anh không cần dính bụi trần, việc nặng việc dơ cứ để cho anh là được."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận