Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 731: Đánh Bài Với Cậu Thật Sự Rất Thú Vị

Chương 731: Đánh Bài Với Cậu Thật Sự Rất Thú Vị
Kế hoạch có biến, Trần Giang Hà cũng không định bảo thủ không chịu thay đổi.
Sau khi rời khỏi Dương gia, anh lái xe đi tới Nam Sơn Thâm Quyến.
"Alo, ông chủ."
Trước khi Lâm Tư Tề nhận được cuộc gọi của Trần Giang Hà, thì cô đang chán muốn chết, bỗng nhiên di động sáng lên, cô nhìn thấy người gọi tới là "ông chủ" liền ngồi thẳng dậy đôi chân trắng nõn xinh đẹp lắc lư qua lại trên giường, vui vẻ hỏi anh:
"Có phải ngày mai anh sẽ tới Thâm Quyến không?"
Trần Giang Hà nói:
"Ngày mai phải đi ăn, đi dạo phố, đi xem phim với một người rất quan trọng."
"À."
Lâm Tư Tề à một tiếng, bắt chéo đôi chân lại, trong lòng có hơi mất mát, nhưng cô không nói.
"À là ý gì, không muốn đi ăn cơm, xem phim, dạo phố với anh à?"
Trần Giang Hà cười, nói tiếp:
"Bây giờ anh đã tới nhà em rồi, vô cùng nghiêm túc thông báo với em một chuyện, bạn Lâm Tư Tề thân mến, trong vòng năm phút đồng hồ, anh phải nhìn thấy được cô thư ký nhỏ một ngày không gặp như cách ba năm của anh. Nếu không gặp được, đừng trách khi anh đi vào..."
Anh còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng chân chạy bịch bịch trên sàn gỗ.
Có lẽ là một phút, hoặc cũng có lẽ là chưa tới ba mươi giây, Lâm Tư Tề đã chạy tới cửa, đi đến trước mặt Trần Giang Hà, vận tốc không hề giảm bớt, lập tức nhảy vào trong lòng ngực của anh.
Trần Giang Hà đã sớm có chuẩn bị, vững vàng tiếp được cô.
Anh cọ cọ cái mũi của thư ký nhỏ, Trần Giang Hà cười hỏi:
"Chạy còn nhanh hơn cả cún nữa, sao mà em làm được như vậy thế?"
Lâm Tư Tề nói:
"Cái hộp nhỏ gắn thêm bốn cái chân cũng không...có được đôi chân dài như ông chủ nhà em."
"Ừm, khụ."
Trần Giang Hà ho khan một cái, nhịn không được vỗ mông cô, hỏi:
"Trong nhà chỉ có một mình em thôi à?"
Lâm Tư Tề gật đầu:
"Ừ, cha mẹ em hôm nay đi qua nhà bà ngoại chúc tết rồi."
Trần Giang Hà hỏi:
"Sao em không đi?"
"Em canh nhà."
Lâm Tư Tề nở một nụ cười xinh đẹp, gương mặt tràn đầy sự vui vẻ nói:
"Sau đó chờ anh tới tìm em, không ngờ anh thật sự sẽ tới đây, hơn nữa còn xuất hiện trong lúc em nhớ anh nhất, em rất vui."
Trần Giang Hà nói:
"Chúng ta lâu rồi chưa có đi xem phim điện ảnh, ngày mai anh mời em đi xem bộ phim <Crazy Race>."
"Không muốn."
Lâm Tư Tề lắc đầu, cắn nhẹ vào tai của Trần Giang Hà một cái, giọng điệu vô cùng dịu dàng, quyến rũ nói:
"Em chờ không nổi, đi liền trong tối nay đi, rạp chiếu phim gia đình."
"Được."
Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng hai người bao hết rạp chiếu phim để xem bộ phim <Môn đồ>, sau đó Lâm Tư Tề quay đầu lại hôn anh.
Bộ phim <Crazy Race> này là bộ phim điện ảnh hài nhiều tình tiết thứ hai mà đạo diễn Trữ Hạo Kế cho ra mắt sau bộ phim <Hòn đá điên cuồng> vào năm 2006. Một số phân cảnh và lời thoại hài hước trong bộ phim này có thể nói là những cảnh kinh điển.
Nhưng dù cho bộ phim điện ảnh này hay như thế nào đi nữa cũng rất khó để hấp dẫn được Trần Giang Hà. Ngồi cạnh thư ký nhỏ, anh giống như là một vận động viên đang tham dự cuộc thi chạy xe đạp vậy, cần phải tập trung cao độ, dùng tất cả sức lực để duy trì tốc độ cao. Vào lúc cần thiết, thậm chỉ phải đứng lên.
Sáng ngày hôm sau.
Trần Giang Hà mở mắt ra, Lâm Tư Tề đang ngủ say ở bên cạnh, bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng thở hồng hộc muốn đi vào trong phòng của Pomeranian.
Ngày hôm nay không có chuyện gì cấp bách cần phải làm, Trần Giang Hà thậm chí còn cho dì giúp việc ở trong biệt thự một ngày nghỉ, tự mình đi làm bữa sáng cho thư ký nhỏ, sau đó đi dạo trung tâm thương mại với cô. Bọn họ đi vào khu vui chơi, tất cả những trò chơi trong đó đều được bọn họ chơi qua một lần. Chơi mệt rồi thì về nhà nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong rồi thì lại vui vẻ lăn qua lộn lại trên giường.
Một ngày nghỉ nhàm chán cứ thế trôi qua một cách vui vẻ.
Mùng năm, Trần Giang Hà chạy từ Thâm Quyến về nhàm, cơm trưa và cơm tối anh đều ăn ở nhà Khương Diệc Xu.
Sáng ngày hôm sau, Trần Giang Hà tìm lý do "Thời tiết tốt, thích hợp cho việc du lịch tự túc", thành công gạt dì nhỏ làm tài xế lái xe, đi chiến đấu khắp các chiến trường Thiệu Hưng và Giang Tây chung với anh.
"Dì nhỏ, hôm nay dì có trang điểm hả?"
Trần Giang Hà ngồi ở ghế phó lái, quan sát thật kỹ gương mặt thường xuyên được chăm sóc nhưng rất ít khi trang điểm của dì nhỏ, kinh ngạc hỏi.
Tịnh Gia Hân cười:
"Hiếm lắm mới có dịp đi ra ngoài, trang điểm không phải là việc rất bình thường hay sao?"
"Bình thường."
Trần Giang Hà đồng ý gật đầu một cái.
"Trang điểm xấu lắm à?"
Trịnh Gia Hân thuận miệng hỏi.
"Đẹp."
Câu này của Trần Giang Hà là lời khen từ tận đáy lòng, mặt mộc của dì nhỏ đã rất xinh đẹp rồi, hoàn toàn không cần phải đặc biệt chú ý tới việc ăn mặc. Nhan sắc, khí chất và dáng người của cô còn đẹp hơn mấy ngôi sao nổi tiếng.
Gương mặt đã được trang điểm của cô dưới ánh sáng mặt trời càng trở nên tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh nắng càng trở nên chói mắt, làm cho người vốn dĩ rất giỏi ăn nói như Trần Giang Hà cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung vẻ đẹp này.
Trịnh Gia Hân giơ tay lên quơ quơ trước mặt Trần Giang Hà, sau đó mỉm cười nói:
"Không phải trước kia người nhà của cô Từ có tạo chút áp lực với cháu, cho nên lần này cháu mới mời riêng dì dẫn cháu đi Giang Tây, giúp giữ mặt mũi đó chứ?"
"Về phần đàn em họ Dịch kia của cháu, dẫn dì theo để đi chào hỏi càng thể hiện được sự coi trọng của cháu đối với cô bé đó phải không?"
Trần Giang Hà cười:
"Dì nhỏ, dì thông minh thật đó, chuyện gì cũng biết."
"Bớt vuốt mông ngựa đi."
Trịnh Gia Hân không cười nữa, tức giận nhướng mày:
"Loại chuyện này chỉ có tên nhóc thúi như cháu mới có thể làm cho dì cảm thấy hợp lý, nếu như đổi thành người khác thì đã bị dì trực tiếp cho một chân ga, đưa tiễn xuống dưới sông rồi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận