Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 643: Không Phải Anh Muốn Làm Trò Xấu Xa Sao?

Chương 643: Không Phải Anh Muốn Làm Trò Xấu Xa Sao?
“Bên ngoài trời đang mưa to, anh muốn tìm em tùy hứng làm bừa chút thôi." Trần Giang Hà nói.
Từ Chỉ Tích nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ, nhẹ giọng mắng một câu: "Anh bị ngốc đấy à?"
Trần Giang Hà nhếch miệng cười: "Anh đưa di động cho dì giữ, mười phút nữa sẽ đến dưới lầu ký túc xá của em.”
“Chờ đã.”
Từ Chỉ Tích dụi dụi mắt, tỉnh táo hơn được một chút: "Không phải anh đang ở Thượng Hải sao?”
“Vừa về đến nơi, muốn gặp em." Trần Giang Hà đáp lại rất ngắn gọn.
“Nhưng em không......”
Từ Chỉ Tích còn chưa nói xong, bên kia đã tút tút tút, cô thở phì phò buông điện thoại di động xuống, cắn môi nhỏ giọng mắng anh: "Tên nhóc chết tiệt, nửa đêm canh ba còn đánh thức tôi, còn dám cúp điện thoại của tôi, anh muốn gặp tôi, tôi thì không muốn gặp anh đâu.”
Lạch cạch.
Từ Chỉ Tích ấn đèn phòng ngủ, đầu tiên là cầm quyển sách ngược luyến trên đầu giường xem qua một chút, thờ ơ lật được hai trang, nhịn không được mà đứng dậy mang dép vào, đi tới bên cửa sổ, mở cửa nhìn xuống lầu.
“Mưa lớn như vậy, anh ấy hẳn là chỉ nói đùa mà thôi, chắc chắn sẽ không tới.”
Từ Chỉ Tích suy nghĩ một chút, đang muốn xoay người trở về giường nằm, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân chạy vội trong màn mưa, ánh mắt nhất thời mở to, nhìn kỹ lại, một bóng dáng đen như mực lại vô cùng quen thuộc đang nhanh chóng chạy tới dưới lầu ký túc xá giáo viên.
“Ô cũng không mang theo...... Thật đúng là tùy hứng làm bừa mà?”
Từ Chỉ Tích có chút mơ hồ, rất nhanh liền phản ứng lại, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, cầm theo cây dù ở phòng khách, rồi vội vàng chạy xuống lầu.
“Từ Chỉ Tích!”
Mới vừa chạy ra khỏi cửa ký túc xá của giáo viên, cô giáo Từ đã nghe thấy Trần Giang Hà gọi tên đầy đủ của mình.
Đang muốn đáp lại, Trần Giang Hà đã chạy như bay đến, mang theo một thân nước mưa ướt đẫm cùng nụ cười sáng lạn, xuất hiện ở trước mặt cô.
Từ Chỉ Tích thấy anh cười vui vẻ như vậy, yên lặng thu hồi lại tâm tình, chỉ nhẹ giọng hỏi anh: "Anh bị ngốc đấy à, đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài dầm mưa?"
“Lại đây ôm một cái." Trần Giang Hà cười dang rộng hai tay về phía Từ Chỉ Tích.
“Không cho." Từ Chỉ Tích quyết đoán từ chối anh, nhưng chân cô lại không nghe sai khiến, đi tới trước mặt vài bước, giơ ô qua đỉnh đầu anh, đưa tay nhẹ nhàng ôm anh một cái, nhỏ giọng thúc giục: "Được rồi, mau trở về ký túc xá đi.”
“Ái ui.”
Từ Chỉ Tích vừa dứt lời, bỗng nhiên đã bị Trần Giang Hà ôm lấy, ô trong tay cầm không vững, bốp một tiếng, cán ô gõ vào đầu Trần Giang Hà.
“Ai bảo anh thích làm bừa.”
Từ Chỉ Tích tay phải nâng dù, tay trái xoa xoa cho anh, có chút tức giận, nhưng càng đau lòng hơn.
Trần Giang Hà vững vàng ôm lấy Từ Chỉ Tích, ngây ngô nhìn về phía cô.
Từ Chỉ Tích cúi đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt không giấu được sự ôn nhu
“Tên nhóc chết tiệt.”
Từ Chỉ Tích nhẹ mắng một tiếng, bỗng nhiên hai má trầm xuống, hơi thở rất nhẹ mang theo mùi thơm ngọt ngào, đôi môi mỏng manh đỏ mọng khẽ mím.
“Không phải anh muốn làm trò xấu xa sao?”
Sự chủ động của Từ Chỉ Tích chỉ duy trì hai giây, hô hấp cũng đã có chút căng thẳng: "Hôn em đi!"
Đời người có hai từ rất đẹp : Cửu biệt trùng phùng và Mất đi lại có được.
Khi những việc mà bạn ngày đêm nghĩ về phát triển theo hướng nơi con tim hướng đến, thế giới từ đó trở nên tươi sáng hơn.
Chạm vào đôi môi ấm áp và mềm mại của Từ Chỉ Tích, đầu óc của Trần Giang Thần trống rỗng trong giây lát, như thể thời gian đã quay trở lại đêm trước Tết Xuân, giai điệu quen thuộc của bài hát 《Thất Lý Hương》vang vọng bên tai anh.
Mưa to, bầu trời xám đen như một cái phễu khổng lồ, đèn đường phía dưới ký túc xá nhân viên giảng dạy và hành chính rực rỡ. Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run lên, hai má lấm tấm những giọt nước, trắng như kem trong đêm mờ ảo, sống động và quyến rũ.
Trước đây hai người đã từng hôn nhau, nhưng khoảng thời gian và cảm giác không dài đằng đẵng và sâu sắc như đêm nay.
Mưa dày đặc và bóng tối dường như là chất xúc tác cảm xúc tự nhiên, vừa hay đem hương thơm và sự ngọt ngào của phụ nữ cùng với sự hưng phấn và cuồng nhiệt của đàn ông hòa quyện hoàn hảo với nhau.
"Được rồi." Từ Chỉ Tích hơi thở không ổn định quay đầu đi, giơ nắm đấm lên đánh nhẹ vào vai Trần Giang Hà : "Thả em xuống."
Trần Giang Hà nhẹ nhàng cẩn thận đặt cô xuống, hai người đứng đối mặt nhau, mỗi người đều có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng, Từ Chỉ Tích là người lên tiếng trước: “Anh hát cho em nghe bài hát《Quỷ ma dẫn lối》một lần nữa đi.
Trần Giang Hà cười nói : “Nửa đêm mà hát rất dễ làm phiền đến người khác.”
“Anh nhỏ tiếng chút, hát điệp khúc là được.” Từ Chỉ Tích cắn môi nói.
“Vậy em đến gần hơn chút.”
Trần Giang Hà giơ tay vòng qua gáy cô, ôm cô vào lòng, ghé sát vào tai hát chay :
"Là quỷ ma dẫn lối cũng được, là duyên phận kiếp trước cũng được. Nhưng mà những điều này đều không còn quan trọng nữa, nếu em có thể quay lại trong vòng tay anh."
Vừa hát xong đoạn này, Trần Giang Hà đột nhiên nhận thấy ngực mình lan ra cảm giác ấm áp và ẩm ướt.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận