Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 521: Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 521: Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng
Viện trưởng Tưởng giống như là giáo viên phụ trách của một trường cấp ba đi kiểm tra tự học vào buổi tối, vừa hay đúng lúc xuất hiện trước cổng Trung tâm Khởi nghiệp, ho nhẹ hai tiếng, sau đó quay người bỏ đi.
Trần Giang Hà và Từ Chỉ Tích nhìn nhau, thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, vô cùng ngượng ngùng, anh cười trêu chọc nói: “Chỉ là hôn môi bị người ta nhìn thấy, cũng không phải là vụng trộm bị bắt tại trận, cô đỏ mặt gì chứ ?”
“Cậu còn nói, đều là tại cậu.” Từ Chỉ Tích bĩu môi nhéo anh một cái, sau đó hờn dỗi nói: “Hiệu trưởng cũng đã biết chuyện của chúng ta rồi… sao cậu còn cười được chứ?”
Trần Giang Hà không để tâm nhún vai: "Biết thì biết thôi, trường đại học không có lệnh cấm không được yêu đương. Viện trưởng Tưởng còn có thể chia rẽ uyên ương chắc?”
"Bây giờ cậu đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả viện trưởng cũng không sợ nữa sao?" Từ Chỉ Tích có chút kinh ngạc hỏi.
Trần Giang Hà mỉm cười, ánh mắt có chút chuyên chú nhìn cô chằm chằm, nói: "Trong lòng có bạch nguyệt quang, đêm tối còn không sợ, em còn sợ viện trưởng sao?"
"Bạch nguyệt quang trong lòng cậu là ai ?" Từ Chỉ Tích hỏi.
"Ngoại trừ cô ra còn có thể là ai?" Trần Giang Hà vẻ mặt thờ ơ hỏi lại.
Từ “Bạch nguyệt quang" này xuất phát từ tác phẩm 《Hoa hồng đỏ và Hoa hồng trắng》 của Trương Ái Linh, sau đó Trương Tín Triết phát hành một bản tình ca vào năm 2004, khiến nó trở nên nổi tiếng.
Từ Chỉ Tích suy nghĩ một chút, tự nhiên nhớ tới bức ảnh trước đó cô nhìn thấy trong phòng ngủ của Trần Giang Hà, không khỏi nói: “Còn có cô gái trong bức ảnh tốt nghiệp cấp ba của cậu nữa.”
Trần Giang Hà nghe được lời này, trong lòng thầm nghĩ, trí nhớ của phụ nữ thật sự là tốt đến mức khó tin. Chẳng trách khi nhiều cặp vợ chồng già cãi nhau, người phụ nữ luôn có thể dễ dàng đào lại những câu chuyện cũ từ mấy chục năm trước để nói.
Khi người phụ nữ lôi chuyện cũ ra, thì phải xem tố chất tâm lý của người đàn ông có đủ mạnh hay không, da mặt có đủ dày và não nhảy số có đủ nhanh hay không.
"Cô Từ, nếu em nói cô ấy thật sự là bạch nguyệt quang lúc em học cấp ba, cô có tức giận không?" Trần Giang Hà vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
“Không đâu.” Từ Chỉ Tích biết hồi cấp ba anh thích thầm người ta, có thể thẳng thắn như vậy cũng đã là chuyện đáng quý rồi. Cho nên cô cũng không có ý bám chặt không buông, lắc đầu rộng lượng bày tỏ thái độ, nói: “Chỉ cần bây giờ không phải là được rồi."
Trần Giang Hà trong lòng thầm nói, thật ra bây giờ cũng là như vậy, nhưng lời này tuyệt đối không thể nói ra trước mặt Từ Chỉ Tích, nếu không dù cô có rộng lượng đến mấy thì cũng không thể tiếp nhận sự thật này.
Từ Chỉ Tích đã bày tỏ thái độ của mình, tự nhiên cũng sẽ không hỏi thêm gì nữa. Sự chú ý của cô quay về hộp thức ăn trên bàn, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải là cậu cũng chưa ăn trưa không?”
"Đúng vậy, đói quá."
Trần Giang Hà vỗ vỗ cái bụng có chút teo lại của mình, lại nhìn thấy Từ Chỉ Tích tươi cười đưa hộp bánh Ngũ Nguyên Tử đó cho mình: “Cậu ăn cái này đi, vừa thơm vừa dẻo, chắc là hợp khẩu vị của cậu, những thứ khác quá cay.”
"Em nghĩ rằng em cần phải thử thách giới hạn ăn cay của mình, lần sau khi cùng cô về nhà để cho mẹ vợ nhìn em với con mắt khác." Trần Giang Hà nói.
Nhắc đến việc về nhà, ánh mắt Từ Chỉ Tích bất giác có chút tối sầm lại.
Trần Giang Hà đã để ý đến chi tiết này, anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, nói: “Năm nay theo em về nhà đón Tết trước, chờ khi thời tiết tốt hơn, em sẽ cùng cô về quê đi chúc Tết, cô thấy thế nào ?”
"Ừ!" Từ Chỉ Tích khịt mũi, Trần Giang Hà rõ ràng là nhỏ tuổi hơn cô, nhưng lại luôn chăm sóc tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Trần Giang Hà thấy cô muốn khóc, liền đưa tay xuống quan tâm, chuyển hướng sự chú ý của cô: “Trời lạnh thì đừng mặc váy ngắn, rất dễ bị trêu chọc.”
Từ Chỉ Tích giơ tay nhẹ nhàng đấm anh một cái: “Cậu đứng đắn một chút…”
"Em rất đứng đắn."
Trần Giang Hà chớp chớp mắt nói: “Em là lo gió ở bên ngoài không đứng đắn, vén váy của bạn gái em lên mà thôi.”
“…” Từ Chỉ Tích gạt tay anh ra, ngồi xuống chỉnh lại váy, nghiêm túc ăn cơm.
Ăn gần xong, Từ Chỉ Tích ngẩng đầu nhìn về phía Trần Giang Hà: “Nghe nói gần đây cậu gặp phải rắc rối?”
"Cô là đang nói đến rắc rối về phương diện nào?" Trần Giang Hà không hiểu ý định thực sự trong câu hỏi này của Cô Từ nên hỏi lại.
“Cô Đào nói với em rằng mấy chi nhánh môi giới bất động sản của cậu bị người ta đập phá.” Từ Chỉ Tích nói.
"Ừ." Trần Giang Hà gật đầu, hời hợt nói: "Chỉ là một rắc rối nhỏ, bây giờ đã lắng xuống rồi, không cần lo lắng cho em."
“Vậy thì tốt.” Từ Chỉ Tích thở phào nhẹ nhõm, chớp chớp mắt, nhìn anh hỏi: “cậu khao khát cuộc sống như thế nào ?”
Trần Giang Hà nói mà không cần suy nghĩ: “Kiếm được số tiền tiêu mấy đời cũng không hết, cưới được Từ Chỉ Tích tốt nhất trên đời.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận