Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 84: Buổi Tối Tôi Cũng Rảnh

Chương 84: Buổi Tối Tôi Cũng Rảnh
"Lớp trưởng!"
Trong lúc Trần Giang Hà đang xếp hàng thì bỗng nhiên có một người chạy tới vỗ vai anh.
Trần Giang Hà nghe thấy giọng nói này, không cần quay đầu lại cũng biết người tới là Lâm Tư Tề.
"Cuối tuần mà không đi ra ngoài chơi à?"
Trần Giang Hà nhìn cô cười nói.
"Tôi cũng muốn đi ra ngoài chơi lắm chứ, tiếc là không có ai hẹn tôi cả."
Lâm Tư Tề lắc đầu, cười hì hì, sau đó đột nhiên tiến lại gần bên tai Trần Giang Hà nói:
"Lớp trưởng, cậu chắc là cũng không có hẹn phải không, hay là chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi đi. Cậu dẫn tôi theo, tôi mang theo tiền, đi đâu cũng được, làm gì cũng được."
"Tôi biết cậu là một tiểu phú bà, nếu như cậu có nhiều tiền tới mức không xài hết, thì tôi có thể giúp cậu, đúng lúc dạo này có hơi thiếu tiền."
Trần Giang Hà cười, anh biết câu nói vừa rồi của Lâm Tư Tề là đề nghị hay nói giỡn. Cô cố tình nói như thế đơn giản là vì muốn kéo gần quan hệ, cho nên anh cũng chỉ nói giỡn mà thôi, duy trì khoảng cách thích hợp.
Đây là phương thức ở chung của Trần Giang Hà và Lâm Tư Tề, đùa giỡn như thế nào cũng được, không sao cả, nguyên nhân đơn giản là vì bọn họ biết rõ trong lòng người kia đã có người.
"Cậu cần bao nhiêu?"
Lâm Tư Tê mỉm cười, hỏi cậu.
"Đừng nói tới chuyện tiền nữa, chuyện đó nói sau đi."
Câu trả lời của Trần Giang Hà hoàn toàn nằm trong dự kiến của cô:
"Cậu tìm tôi không phải chỉ vì nói chuyện phiếm đó chứ?"
"Có người bảo tôi đưa cho cậu một thứ, tôi để ở trong phòng ký túc xá, buổi tối cậu có thể tới lấy được không?"
"Sau khi ăn xong tôi rảnh."
Trần Giang Hà trả lời, nói xong anh nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lâm Tư Tề:
"Buổi tối tôi cũng rảnh."
"Vậy thì hẹn gặp lại vào buổi tối. Chuyện này nên bảo mật một chút."
Lâm Tư Tề nhỏ giọng nói, vừa dứt lời, đã đến lượt Trần Giang Hà lấy cơm, cô chủ động đưa thẻ của mình ra, sau đó dùng giọng điệu cợt nhả nói với dì căn tin:
"Dì ơi, 8 xu tiền cơm, thịt xào, cá nấu dưa chua, tôm với muối tiêu, cải ngọt xào tỏi, thêm một cái chân gà, cái lớn ấy."
Cô gọi một loạt món ăn xong mới quay đầu lại tặng cho Trần Giang Hà một nụ cười tươi, hai tay chắp sau lưng, vô cùng chân thành, tiêu sái.
"Người phụ nữ kỳ quái."
Trần Giang Hà nhíu mày nhìn cô, khi nhận lấy khay cơm mà dì căn tin đưa xong liền giãn mày ra:
"Đồ ăn dễ thương."
Sau khi ăn xong không có chuyện gì quan trọng cần phải làm, Trần Giang Hà không vội vã quay về ký túc xá, mà đi ra tiệm net ở ngoài trường.
Mở máy, sau khi xác định máy móc an toàn, Trần Giang Hà mới đăng nhập tài khoản cá nhân của mình, nhìn số tài chính ở trên đó.
"40359.21 tệ,"
Số tiền trên tài khoản này chủ yếu tiền vay học tập, tiền mượn Vương Viễn Bằng và số cổ phiếu cấu thành từ lúc mở tài khoản tới nay.
Mấy ngày nay, Trần Giang Hà gần như không đăng nhập tài khoản, cho nên khi đăng nhập, nhìn thấy số phần trăm tiền lời đã qua 30% thì có hơi khiếp sợ.
Xào cổ chính là thế này, lúc ở đỉnh dù có thế nào đi nữa cũng cung không đủ cầu, chọn trúng cổ phiếu để đầu tư, có thể bảo bạn bè đưa tiền vào, nó sẽ tự mình tăng lên giống như nấm mọc sau mưa vậy, hoàn toàn không cần phải giống như lão Lưu, ngày nào cũng phải quan sát, đặt lệnh, vừa mệt vừa không kiếm được tiền, thậm chí còn bị lỗ.
Tuy rằng tốc độ kiếm tiền hiện tại của Trần Giang Hà đã rất nhanh, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ.
Trước mắt vẫn còn một cơ hội đang diễn ra, dù cho như thế nào đi nữa, anh cũng phải mua được nó!
"Lớp trưởng, cậu đang ở ký túc xá à?"
Bảy giờ tối khi sắc trời vừa chuyển toàn bộ sang màu đen, Lâm Tư Tề gửi một tin nhắn QQ cho Trần Giang Hà.
Trước kia QQ của Trần Giang Hà chỉ có bảy người bạn tốt, từ sau khi lên làm lớp trưởng, số lượng bạn tốt tăng vọt, gần đây lại thêm mấy chục người trong Đoàn Uỷ của trường, lúc treo QQ ở quán net, tiếng kêu tích tích tích vang không ngừng, bận rộn giống như ông chủ lớn một phút kiếm mấy chục vạn vậy.
“Tôi ở quán net Đỉnh Điểm, nếu cậu tiện thì có thể trực tiếp mang đồ đến tìm tôi.”
Trần Giang Hà lập tức trả lời.
“Quán net đông người quá, hơn nữa mùi thuốc lá rất nồng, tớ không muốn đi lắm.”
Lâm Tư Tề hiếm khi từ chối lời đề nghị của Trần Giang Hà, chợt bổ sung một câu: "Tớ vừa tắm xong. Cậu đến dưới toà nhà ký túc xá của tớ, được không?”
“Được, bây giờ tôi sẽ đi, khoảng mười phút nữa sẽ đến dưới toà nhà ký túc xá của cậu.”
Trần Giang Hà miễn cưỡng đồng ý, tắt máy trả thẻ xong thì trở về trường học.
Mười phút sau.
Trần Giang Hà đi đến tòa ký túc xá nữ khu nam.
Lâm Tư Tề đứng ở dưới một ngọn đèn đường cách cửa không xa chờ anh.
Trần Giang Hà cách rất xa đã chú ý tới cô.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận