Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 85: Lâm Tư Tề Dưới Ngọn Đèn Đường

Chương 85: Lâm Tư Tề Dưới Ngọn Đèn Đường
Lâm Tư Tề mặc một chiếc áo bóng rổ số 24 của đội bóng, phía dưới là chiếc quần giữ nhiệt màu trắng, ngắn đến mức có thể coi như không thấy, một đôi chân thon dài không chút che giấu lộ ra trong không khí, dưới ánh đèn đường chiếu rọi, trắng bóng mượt mà khiến người ta không dời mắt được.
Trần Giang Hà sải bước đi đến trước mặt cô, dùng ánh mắt quan sát lướt từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng cười hỏi cô: "Cậu mặc ngắn như vậy, không bị lọt gió sao?"
“Tất nhiên có.” Lâm Tư Tề gật đầu, vén mái tóc dài bị làn gió đêm lay động: “Nhưng mà gió thổi vào cái mông nhỏ rất mát mẻ đó.”
“Hả?” Trần Giang Hà trừng mắt, anh đùa giỡn con gái nhà người ta cũng không phải một hai lần, nhưng người chủ động tiếp chiêu chỉ có Lâm bí thư trước mắt, anh giơ tay ôm quyền nói: "Cô nương, cô thật sự là nữ trung hào kiệt.”
“Ha ha ha.”
Lâm Tư Tề che môi cười, một lúc lại nghiêm túc nói: "Nếu cậu cảm thấy quần đùi này không hợp, lần sau tớ sẽ không mặc nữa.”
“Không mặc ư, vậy thì gió không chỉ thổi cái mông nhỏ đâu.”
Trần Giang Hà cũng bội phục, bây giờ thời tiết phía đông Quảng Đông khô hanh, nếu không mặc, hải sản nhỏ mặn ướt có thể bị gió thổi thành bào ngư chín khô mất.
“Ừm hử?” Lâm Tư Tề chớp chớp mắt, tò mò nhìn Trần Giang Hà: “Lớp trưởng, câu nói vừa rồi của tớ, có phải khiến cậu nghĩ sai rồi không?”
“Tôi là người chính trực, làm sao có thể nghĩ lệch?”
Trần Giang Hà cười che giấu, sau đó nghiêm trang nói: "Trở lại chuyện chính, không phải cậu nói có thứ muốn đưa cho tôi sao? Sao hai tay cậu trống trơn vậy?”
“Hai tay trống trơn, không có nghĩa là trên người không mang theo đồ.”
Lâm Tư Tề nở nụ cười, sau đó vén cổ áo lên trước mặt Trần Giang Hà, đưa tay thò vào ngực, lấy ra một phong thư nhỏ.
“Có ý gì?”
“Trong phong bì này có hai bao lì xì, một lá thư xin lỗi.”
Lâm Tư Tề đưa phong bì cho Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà nhíu mày.
"Ngày hôm qua Nghiêm Tử Hàng và Cảnh Thế Cương tìm tớ cúi đầu nhận lỗi, còn bảo tớ chuyển hai bao lì xì này cho cậu, nói là mời cậu uống trà."
“Thì ra là thế.”
Trần Giang Hà gật đầu, nhưng không đưa tay nhận phong bì.
Nghiêm Tử Hàng và Cảnh Thế Cương cũng coi như có chút đầu óc, đi đường vòng xin lỗi Lâm Tư Tề, lại xuất ra chút thành ý nhờ cô đến hòa giải, hai bên mỗi bên lùi một bước để giữ thể diện.
Về phần Trần Giang Hà, nhận tiền làm việc là việc hợp tình hợp lý.
“Cậu không chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ?” Lâm Tư Tề nhìn vẻ mặt của Trần Giang Hà, nhẹ giọng hỏi.
“Lời xin lỗi thì tôi nhận, mời uống trà thì miễn.”
Trần Giang Hà thản nhiên cười, nói: "Tiền lì xì này tôi không nhận, hoặc là cậu nhận, hoặc là trả lại cho bọn họ, thuận tiện đi nói với thầy Triệu miễn xử phạt hai người bọn họ, sau này không quấy nhiễu lẫn nhau, bình an vô sự là được rồi.”
“Được.” Lâm Tư Tề gật đầu: “Ngày mai tớ trả lại tiền lì xì.”
“OK, không còn chuyện gì nữa, tôi về ký túc xá trước.”
Trần Giang Hà xoay người muốn đi.
“Lớp trưởng.”
Lâm Tư Tề đi về phía trước vài bước, chặn đường Trần Giang Hà, mỉm cười nói: "Khó có dịp lén hẹn cậu gặp mặt, cùng tớ đi dạo một chút đi, nhập học hơn một tháng mà tớ còn chưa đi dạo trường học lần nào."
“Đêm hôm khuya khoắt không có gì để đi dạo, về ký túc xá ngủ sớm chút đi.” Trần Giang Hà từ chối rất dứt khoát.
Con ngươi Lâm Tư Tề khẽ động, nói: "Tớ nghe nói rừng cây nhỏ phía đông Nguyệt Hồ rất thú vị, cậu có đi hay không?"
“Rừng cây nhỏ...”
Ánh mắt Trần Giang Hà ngưng tụ.
Khu rừng nhỏ phía đông Nguyệt Hồ là "Chiến trường gà" nổi tiếng nhất trong trường, cũng được mọi người biết đến là "Thiên đường hẹn hò".
Nếu Từ Chỉ Tích chủ động mời, Trần Giang Hà nhất định vui vẻ đi trước, nếu là Lâm Tư Tề, vẫn là quên đi, dáng người mặc dù tốt nhưng giá trị nhan sắc không đủ.
Nhưng mà con gái nhà người ta đã nói đến nước này, chắc chắn Trần Giang Hà cũng không thể trực tiếp từ chối giống như vừa rồi, vì thế uyển chuyển cười hỏi. "Trong rừng cây nhỏ rất nhiều muỗi, cậu mặc như này đi vào đút chúng nó ăn à?"
Nghe anh nói như vậy, Lâm Tư Tề có chút sợ hãi xua tay, sau đó đề nghị nói: "Vậy chúng ta đi ra sân bóng rổ ngồi, tâm sự một chút, thế nào?"
“Được, nể mặt cậu mặc áo số 24, tôi sẽ đi ra sân bóng rổ cùng cậu.”
Quá tam ba bận, lần này Trần Giang Hà cũng không từ chối, dù sao bây giờ anh về ký túc xá cũng không có chuyện gì làm, tâm sự cùng Lâm Tư Tề cũng được, hơn nữa anh thật sự cũng vừa ý bộ đồng phục bóng rổ trên người cô.
Số 24 của đội bóng rổ Los Angeles Lakers, là vị thần vĩnh viễn trong lòng Trần Giang Hà, tinh thần Mamba đã truyền cảm hứng cho cả một thế hệ, kiếp trước vào năm 2020 thì gặp tai nạn máy bay, siêu sao ngã xuống.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận