Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 243: Tôi Vẫn Là Tôi, Trần Giang Hà Thuần Khiết Nhất

Chương 243: Tôi Vẫn Là Tôi, Trần Giang Hà Thuần Khiết Nhất
Trần Giang Hà nghe những lời này thì chết lặng, cửa sổ ký túc xá, là anh mở ra ...
"A, tam ca, anh trở về rồi!"
Tôn Thiên là người có con mắt sắc bén nhất trong phòng, liếc mắt liền nhìn thấy Trần Giang Hà, từ giường trên nhảy xuống, chân trần chạy đến trước mặt anh, vừa kéo vừa ôm, xoa xoa sờ anh nói: "Tam ca, em cứ tưởng anh đã chết rồi."
Lưu Đống Lương, Trương Khải, Vương Viễn Bằng, toàn bộ đều dừng lại, quay đầu cười nhìn Trần Giang Hà.
"Hứ, lão Lục, cậu rụt rè chút đi." Trần Giang Hà quyết đoán kéo dài khoảng cách, tiện tay móc ra tiền lì xì đưa cho hắn: "Cầm tiền của lão tử, mang theo nhung nhớ của cậu đối với tôi, có bao xa lăn bao xa."
"Được rồi."
Tôn Thiên cười híp mắt nhận tiền lì xì của Trần Giang Hà, xoay người, trực tiếp cho anh xem mười lần lộn ngược liên tiếp, cuối cùng một cước né tránh không kịp đặt trên người lão Lưu, cạch cạch hai tiếng vang lớn, hai anh em biểu diễn cho Trần Giang Hà xem một màn "Người ngã ngựa đổ" .
"Vui quá hóa buồn." Trần Giang Hà che mắt không đành lòng nhìn thẳng.
Lưu Đống Lương nhưng là che mũi: "Nó hôi quá, trời ơi, cậu nghỉ đông ở nhà có phải là không rửa chân không."
Tôn Thiên phẫn nộ mà bò lên, giải thích: "Thật xin lỗi, Lưu ca, nghỉ đông tôi mang giày của cha tôi, bất hạnh lây bệnh phù chân ..."
"Thao."
Lưu Đống Lương há hốc mồm, phủi mông một cái, đứng dậy từ đầu giường tìm lọ thuốc mỡ ném cho hắn: "Mỗi buổi sáng bôi một lần, mỗi ngày ngâm chân nước nóng, mẹ nó, cậu thúi như vậy, làm sao theo đuổi được Lâm Tư Tề thơm ngát."
"Có lẽ cô ấy cũng thích đàn ông hôi hám thì sao?" Tôn Thiên cũng là da mặt dày cộp.
"Khặc."
Trần Giang Hà ho nhẹ một tiếng, đi vào ký túc xá, cho Lưu Đống Lương, Trương Khải, Vương Viễn Bằng một phong bao tiền lì xì, cười hỏi: "Sao các cậu lại đến sớm như vậy?"
Nghe vậy, Lưu Đống Lương phả ra một làn khói, nói: "Ở nhà quá chán, đợi mấy ngày liền ngán, vẫn là trường học thoải mái, có mấy người ngu ngốc như các cậu, còn có học tỷ xinh đẹp, lão tử chân trước vừa tới nhà, chân sau đã muốn đi rồi. Tôi sợ ở một mình, thế là trước khi đến đây đã gọi những người còn lại tới."
"Lưu ca, anh mỗi ngày ở trong ký túc xá chơi cổ phiếu, học tỷ xinh đẹp với anh hữu duyên vô phận." Vương Viễn Bằng không tử tế mỉm cười: "Không bằng theo tôi học một ít, trước tiên từ xấu xí tới tay, một đường giết tới đi, mãn cấp qua cửa."
"Dẹp đi, muốn học cũng là học lão tam, chỗ cậu một bộ, tôi quả thực tới không được."
Lưu Đống Lương lắc đầu một cái, tuy nói tắt đèn đều không khác mấy, thế nhưng những người xinh đẹp rõ ràng là thú vị hơn, cũng chỉ có cái tên cầm thú Vương Viễn Bằng này không kén ăn, có xấu xí cũng không tha.
Lúc này, Trương Khải tiếp tục nói: "Năm mới, chúng ta có thể ngừng nói chuyện đến phụ nữ mà nói chuyện học hành một cách nghiêm túc được không?"
"Nhìn đi, Nhị ca mới là người có giác ngộ nhất." Trần Giang Hà cười khen một câu, thuận tiện tỏ thái độ: "Năm mới tình cảnh mới, tôi quyết định ở học kỳ này nỗ lực học tập, nổ lực hết mình để giành được học bổng."
"Tam ca, bộ dáng anh nghiêm túc khoe khoang cực kỳ giống cha tôi." Tôn Thiên bỗng nhiên cười nói.
"Hả?” Trần Giang Hà có chút nghi hoặc nhìn hắn, mẹ kiếp tôi làm sao có thể đột nhiên tăng lên trình độ thâm niên như vậy?
Mấy anh em trong ký túc xá cũng ngơ ngác nhìn Tôn Thiên.
"Khụ khụ, đừng hiểu lầm." Tôn Thiên ho nhẹ hai tiếng, nói: "Cha tôi rất thích cờ bạc, mỗi lần đánh bài xong đều thề nói với mẹ tôi rằng, ngày mai sẽ hối cải để làm người mới, nỗ lực kiếm tiền, đưa bà ấy đi thưởng thức đồ ăn đồ uống bình dân, kết quả ngày hôm sau trời còn chưa sáng, liền quên mình hôm qua đã nói cái gì."
"Ồ."
Bạn bè cùng phòng miệng đồng thanh ồ một câu, sau đó Lưu Đống Lương nín cười nói sang chuyện khác: "Giang Hà, cậu kiểm tra kết quả thi chưa, bị trượt mấy môn?"
"Vẫn chưa xem." Trần Giang Hà lắc đầu một cái: "Chỉ cần tôi chưa xem, là có thể ở trong lòng ngầm thừa nhận mình ưu tú trong mọi môn học, không có chuyện bị trượt."
"Cao, đúng là cậu có khác, tại sao tôi không có tố chất tâm lý tuyệt vời như cậu chứ."
Lưu Đống Lương giơ ngón tay cái lên khen, chợt lại thở dài: "Tôi trượt năm môn, điều khiến tôi khó chịu nhất là, liền mẹ nó môn thể dục, tôi cũng trượt."
"Thật ngốc, còn cậu, có trượt không?" Lưu Đống Lương lại hỏi Trương Khải.
"Cậu nhìn tôi giống người thi trượt lắm sao?" Trương Khải cười ngây ngô hỏi ngược lại.
"Không giống." Lưu Đống Lương lắc đầu một cái, ánh mắt quăng về phía Vương Viễn Bằng.
Vương Viễn Bằng vẻ mặt tự tin cười nói: "Lưu ca, mặc dù cuộc sống riêng tư của tôi có chút lộn xộn, nhưng ở phương diện học tập tôi rất có là thiên phú, cậu có tin tôi có thể nhận được học bổng hay không?"
"Mẹ kiếp." Lưu Đống Lương bó tay rồi, cuối cùng vẫn là nhìn về phía Trần Giang Hà: "Giang Hà, toàn bộ ký túc xá liền còn lại hai chúng ta anh không ra anh, em không ra em, trước khi thi lại, nhớ rõ phải chào hỏi với chủ nhiệm môn, tận lực buông tha."
"Dễ bàn, trước tiên chờ tôi kiểm tra kết quả đã."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận