Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 237: Tràn Đầy Sự Dịu Dàng

Chương 237: Tràn Đầy Sự Dịu Dàng
Sau đó, không bao lâu sau, điện thoại liền vang lên.
"Cô Từ, phí gọi điện thoại đường dài rất đắc."
Trần Giang Hà cười đùa tí tửng trong điện thoại.
Từ Chỉ Tích tức giận nói:
"Tôi nói chuyện nghiêm túc đó, cậu mà còn đùa nữa, tôi sẽ tức giận."
"Em cũng tức giận, vợ em lén em đi xem mắt, còn xem từ mùng hai tới ngày mười sáu tháng giêng. Thoáng cái mà em đã vô duyên vô cớ có thêm mấy chục tên tình địch, còn đều là đồng hương của cô, ai mà nhịn được chứ."
Cách dỗ dành phụ nữ của Trần Giang Hà từ trước đến giờ đều không giống ai.
"Nói bậy, ai...ai là vợ của cậu, ai lén đi xem mắt. Tôi, tôi cũng đâu có muốn."
Từ Chỉ Tích càng nói càng vô lực, cuối cùng hít mũi một cái, yếu ớt nói:
"Thực ra tôi cũng cảm thấy rất phiền, rất là chán ghét. Cậu không thể nói vài câu an ủi, hay tới đây cứu tôi à?"
Trần Giang Hà nghe thấy thế, tâm liền tê dại, không nói nhiều, dứt khoát nói:
"Nói địa chỉ cụ thể cho em."
"Cậu muốn tới thật à?"
Từ Chỉ Tích kinh ngạc.
"Vợ em gặp nạn, vậy mà em chỉ đứng nhìn, có xứng đáng là con người không?"
Trần Giang Hà hỏi.
Từ Chỉ Tích nghe thấy thế liền cảm thấy rất ấm lòng, có điều anh cứ một câu cũng vợ, hai câu cũng vợ, làm cho cô có hơi xấu hổ, hừ giọng nói:
"Không được gọi là vợ...phải gọi là cô giáo."
"Vâng."
Trần Giang Hà đồng ý, cười gọi:
"Tiểu Tích Tích."
"..."
Từ Chỉ Tích hoàn toàn không có cách nào để đối phó với anh, cách mà cô gọi Trần Giang Hà từ trước tới nay đều là tên nhóc xấu xa, hoặc là em Trần Giang Hà. Còn Trần Giang Hà thì khác, nào là cô Từ, Chỉ Tích, vợ, Tiểu Tích Tích, đủ loại cách gọi khác nhau. Lúc không đàng hoàng nhất mới gọi cô bằng cách gọi đàng hoàng nhất...
Có điều, dù ngoài miệng Từ Chỉ Tích luôn mắng anh là tên nhóc xấu xa, nhưng trong lòng lại không hề chán ghét Trần Giang Hà. Hoàn toàn ngược lại, khi cô nghe thấy giọng điệu không đứng đắn của anh từ trong điện thoại lại cảm giác rất thân thiết, an tâm, thậm chí không tự chủ được mà nhớ tới những ngày ở cạnh anh.
"Tôi suy nghĩ một chút. Mùng một sẽ đi chúc Tết, mùng hai sẽ nhờ chị em tốt giúp đỡ, sau đó trực tiếp quay về Quảng Đông."
Từ Chỉ Tích quyết định xong, sẵn tiện cho Trần Giang Hà một viên thuốc an thần:
"Có bạn trai rồi nên phải kiên quyết từ chối việc đi xem mắt."
"Khà khà, câu này rất hay, cách điện thoại cũng có thể làm cho em tâm hoa nộ phóng."
Trần Giang Hà hớn hở nói.
"Cho cậu vui vẻ một chút, sau khi về trường học, không thể tùy ý làm bậy nữa."
Từ Chỉ Tích nói.
"Ha ha, khi nào cô quay về rồi nói sau."
Trần Giang Hà cười ha ha.
"Nói chuyện nghiêm túc, không đùa giỡn."
Từ Chỉ Tích dậm chân, nói:
"Không biết ai đã nói ra chuyện của chúng ta. Lần trước khi chú tôi chở tôi về nhà, chú ấy phê bình tôi..."
Trần Giang Hà nhíu mày, việc này có lẽ là do Bạch Khải Đông lén báo cáo.
Lần trước, khi Trần giang Hà tìm Chu Kình Phu, nhờ anh ta cho vài tên đàn em đi đánh gã một trận, kết quả là mặt mũi thầy Bạch sưng vù, có lẽ ngay cả mẹ gã cũng không nhận ra được gã là ai.
Dựa theo miêu tả của Chu Kình Phu ở trên QQ, thì anh ta có một tên đàn em rất biến thái, nhìn thấy bộ dạng trắng trắng mềm mềm của thầy giáo liền nảy lên suy nghĩ xấu xa. Ai ngờ rằng tên kia dù có chết cũng không khuất phục, rơi vào đường cùng, một đống chất lỏng 37 độ C đâm vào trong miệng, sau đó nghênh ngang rời đi.
"Cô Từ, cô sợ đi bên cạnh em sẽ bị người khác chỉ trỏ sao?"
Trần Giang Hà hỏi.
"Không sợ, chỉ là miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, sau này khi ở trường học nhớ nghiêm túc một chút."
Từ Chỉ Tích nói.
Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, trong lòng thầm nghĩ rõ ràng lúc ở trường anh rất nghiêm túc, chỉ khi ở trong ký túc xá của cô anh mới to gan như thế mà thôi. Sau khi đóng kín cửa, ai mà biết anh có đàng hoàng hay là không.
"Cô Từ, em có hơi nhớ cô."
Trần Giang Hà đột nhiên nói.
"Vậy ư?"
Từ Chỉ Tích đi tới trước cửa sổ, nhìn sương mù ở ngoài cửa, nghe âm thanh đốt pháo bên ngoài, khóe miệng hơi cong lên, dịu dàng nói:
"Tôi cũng nhớ cậu, Trần Giang Hà."
0 giờ sáng.
Trần Giang Hà đúng giờ nhận được 3 tin nhắn, lần lượt đến từ Khương Diệc Xu, Từ Chỉ Tích, Lâm Tư Tề, nội dung tương tự nhau, cách gọi lại khác nhau: Anh ơi, Trần Giang Hà, ông chủ.
Màu sắc pháo hoa như trăm hoa đang đua nở ở bên ngoài cửa sổ, nhà nào nhà nấy đèn đuốc sáng trưng, tiếng mạt chược, tiếng cười đùa của trẻ con, tiếng pháo nổ vang lên không dứt.
Dù thế, Trần Giang Hà lại không thấy ồn ào, anh rất thích cảm giác này.
Cảnh tượng của năm 2007, đã lâu không gặp.
...
"Anh ơi, anh đã ngủ chưa?"
Rạng sáng, 1 giờ.
Khương Diệc Xu gửi cho anh một tin nhắn.
"Vẫn chưa, vừa mới nằm lên giường."
Trần Giang Hà trả lời.
"Anh đi ra ngoài đi, em đang đứng ở bên ngoài nhà anh nè."
Khương Diệc Xu lập tức trả lời lại.
"Ra liền, ra liền."
Trần Giang Hà lập tức đứng lên, khoác cái áo khoác mỏng, chân trần chạy ra ngoài.
Anh mở cửa ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy Khương Diệc Xu đang đứng ở bên ngoài.
Đêm nay rất lạnh, gió khá to, cô lạnh tới run cầm cặp.
"Nhóc ngốc, khuya thế này rồi còn chạy tới đây làm gì."
Trần Giang Hà thương cô, đi nhanh tới chỗ cô, ôm lấy cô.
"Tặng, tặng quà năm mới cho anh."
Khương Diệc Xu đưa một cái túi nhỏ bằng nắm tay qua cho Trần Giang Hà, mỉm cười, nói:
"Bùa bình an mà em lên miếu thỉnh về, nghe bảo là rất linh nghiệm."
Trần Giang Hà hít sâu một cái, cúi đầu nhìn Khương Diệc Xu ở trong ngực mình.
Dáng vẻ đẹp nhất của một cô gái mà anh có thể nghĩ tới chính là Khương Diệc Xu hiện tại đang đứng trước mặt anh. Trên mặt nở một nụ cười tươi, trong lòng mang theo ánh sáng, trong mắt có anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận