Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 222: Sư Nương Thật Xinh Đẹp

Chương 222: Sư Nương Thật Xinh Đẹp
"Vâng, em biết rồi." Tần Thiệu Hải cũng gãi gãi đầu giống như Trương Minh Kiệt.
Mắt thầy Chu lóe lên, nhìn qua Trần Giang Hà cười nói: "Trần Giang Hà, tên nhãi cậu cười rạng rỡ như vậy, chứng tỏ cuộc sống kiêu ngạo, cuộc sống đại học hẳn là rất dễ chịu."
"Dạ, cũng thường thôi ạ."
Trần Giang Hà mỉm cười, lấy điếu thuốc ra đưa cho thầy Chu.
Thầy Chu nhận lấy, nhìn nhãn hiệu rồi nhướng mày: “Hút cả Hoa Tử mà vẫn nói thường thôi? Tuy là thi đại học không thi vào nơi lý tưởng, nhưng với tính cách của cậu, hẳn là có thể hô mưa gọi gió trong trường rồi.”
Trần Giang Hà cười hì hì châm điếu thuốc cho thầy Chu, bụng nói kiếp trước mình cũng không ra sao, nhưng không ngờ thầy Chu lại coi trọng anh như vậy.
"Diệc Xu, trước đó cô gọi điện cho tôi, nói với tôi là cô không thích ứng được với cuộc sống đại học. Bây giờ thế nào?" Thầy Chu mỉm cười, lại quan tâm tới Khương Diệc Xu.
"Dạ, bây giờ thì khá tốt rồi ạ."
Khương Diệc Xu mỉm cười nhìn lại, cô vừa nói vừa vô tình liếc nhìn Trần Giang Hà, trước đó cô bị bạn cùng phòng tẩy chay, lại bị nhiều chàng trai theo đuổi, thực sự rất khó chịu, may mắn là Trần Giang Hà xuất hiện đúng lúc cho cô có nơi dựa vào, nên cũng dần dần thích nghi với cuộc sống đại học.
Thầy Chu nhìn thấy ánh mắt tinh tế của Khương Diệc Xu, nghĩ rằng cô nhỏ này vẫn còn yêu thầm Trần Giang Hà như thời trung học.
Thế nên ông giơ tay vỗ vỗ vai Trần Giang Hà, hạ giọng, chân thành mà nói với anh: "Cậu đấy, ở đại học đừng quá lăng nhăng. Thỉnh thoảng, nên nhìn lại các bạn học cấp ba của mình, đặc biệt là một người bạn xuất sắc như Khương Diệc Xu này, nên giao tiếp với cô bé nhiều hơn, biết đâu sẽ nhận được kết quả bất ngờ."
Trần Giang Hà hoàn toàn không nghĩ tới, thầy Chu lại trực tiếp ám chỉ anh như vậy.
Có lẽ thầy Chu đã sớm biết tâm sự của Khương Diệc Xu, cũng biết những bức thư tình đó là do Trần Giang Hà viết, chỉ là do bọn họ đang học cấp ba nên tạm thời đè xuống không làm rõ mà thôi.
"Thầy Chu, Khương Diệc Xu bây giờ là bạn gái của em." Trần Giang Hà nhỏ giọng nói với thầy Chu.
"Hả?”
Lão Chu nhíu mày, cười nói: "Tiểu tử cậu nhanh tay thật, về sau kết hôn cũng đừng quên đưa bánh kẹo cưới lại đây."
"Tất nhiên rồi, em sẽ đưa cho thầy một xe kẹo." Trần Giang Hà cười ha ha.
"Được được, tôi chờ." Lão Chu cũng cười không ngậm mồm vào được.
Thầy trò hai người nói chuyện với nhau, Trương Minh Kiệt ở bên cạnh nghe vừa ước ao vừa đố kỵ.
Ở trường cấp 3, thành tích học tập của hắn đứng top ba ở trong lớp, theo lý thuyết hẳn là nên được chủ nhiệm lớp coi trọng với yêu thích mới đúng chứ.
Nhưng thực tế thì lão Chu quan tâm nhiều hơn đến những học sinh như Trần Giang Hà, những học sinh có gia cảnh nghèo khó, thành tích học tập đếm ngược từ dưới lên.
Nếu không phải ông ấy thường xuyên giúp đỡ với mở tiêu chuẩn cao nhất, Trần Giang Hà ngay cả cấp hai thi cũng không đậu và phải học cao đẳng.
"Ài, không sánh bằng Trần Giang Hà, không theo đuổi được Khương Diệc Xu cũng coi như xong, ngay cả Lâm Tư Tề, người tôi thật sự yêu thích kia, cũng phớt lờ tôi, cuộc sống đại học của tôi thật sự là thất bại."
Trương Minh Kiệt thầm thở dài trong lòng, không tự chủ được lấy điện thoại di động ra liếc nhìn tin nhắn “chúc ngủ ngon” tối hôm gửi cho Lâm Tư Tề, đến bây giờ cũng chưa có phản hồi.
Rõ ràng chưa bao giờ nghĩ tới phải làm liếm chó, nhưng là mỗi lần đến rạng sáng, liền sẽ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon không biết xấu hổ, thỉnh thoảng nhận được phản hồi liền mừng rỡ như điên, không có trả lời liền thất lạc vạn phần, cảm giác này thật sự là khủng khiếp.
"Ai, mọi người đừng đứng nữa, vào nhà ngồi đi."
Lão Chu cùng Trần Giang Hà hàn huyên một lúc, sau đó quay người lại chào các học sinh khác.
Dứt lời, hắn ngẩng đầu hướng lên lầu ba gọi: "Lệ Bình, nấu nước pha trà, học trò anh đến rồi!"
"Ừ!"
Lão Chu dứt tiếng, mọi người liền nghe được một giọng nói nũng nịu đáp lại, cửa sổ kính suốt lầu ba mở ra, sư nương Hồng Lệ Bình đi ra ban công liếc nhìn sân nhỏ, cười khanh khách nói: "Em còn nói dưới lầu sao đột nhiên lại náo nhiệt như thế, hóa ra là sinh viên đại học đến."
"Xin chào sư nương!"
Mọi người nhao nhao chào hỏi.
"Sư nương thật xinh đẹp." Tần Thiệu Hải cười nói.
"Haha, sinh viên đại học miệng thật ngọt."
Hồng Lệ Bình cười khúc khích, xoay người, duyên dáng đi xuống lầu pha trà cho mọi người, tiện đường lấy ra một đống lớn đồ ăn vặt cho bọn họ tùy tiện ăn.
Sau khi vào nhà, mọi người để giỏ trái cây với rượu đế xuống, không một chút nào gò bó, ngồi ở trong phòng khách vừa nói vừa cười về những điều thú vị ở trường đại học.
Lão Chu cũng lười phụ đạo con trai làm bài tập, cùng với đám trẻ nói chuyện phiếm, cảm giác giống như trở về lúc còn trẻ.
Trong khi nói chuyện, Thẩm Tòng Nhung đang học ở học viện kỹ thuật Quảng Đông mỉm cười đến gần Trần Giang Hà, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Giang Hà, cách đây không lâu tôi có đến học viện tài chính Quảng Đông của cậu, nhìn thấy cậu đang làm cái gì đoàn mua giao hàng, quy mô làm còn rất lớn, hẳn là kiếm không ít tiền nhỉ?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận