Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 487: Cuộc Sống Của Chúng Ta Ngọt Như Đường

Chương 487: Cuộc Sống Của Chúng Ta Ngọt Như Đường
Trần Giang Hà cười, sau đó dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, nghiêm túc tiết lộ nói: “Đẹp trai* Rất đẹp trai* Cực kỳ đẹp trai.”
“Đ*t mợ, lớp trưởng, có thứ gì đó không ổn với tên tiếng Anh này của anh.”
Những người anh em ký túc xá khác không nhịn được vỗ bàn hét lớn.
“Tam ca, anh cũng lấy tên tiếng Anh cho tôi đi.”
Vương Viễn Bằng cười nói: “Tạo cái tên độc hành đặc biệt, không theo cách cũ, hoặc là nữ tính hóa một chút, có thể dùng để lừa những cô gái nhỏ trong Audition.”
“Được, vậy thì đưa một cái tên nữ tính hóa cho cậu.”
Trần Giang Hà gật đầu, một cái tên tiếng Anh phù hợp với khí chất của anh Bằng há miệng nói ra: “Jonina * Bích Dương.”
“Phốc.”
Trần Giang Hà vừa dứt lời, Lưu Đống Lương trực tiếp phun ra một hớp nước trà lên màn hình máy tính.
Những người khác cùng không nhịn được cười lớn.
“Tên tiếng Anh này quá rối loạn, tôi không thể kiểm soát, vẫn nên tiếp tục dùng trên Internet bằng ngôn ngữ Meichuan Neiku này.”
Bản thân Vương Viễn Bằng cũng cười hắc hắc, sau đó xoay người lấy ra bộ bài từ tủ đầu giường: “Đừng cười, đừng cười, đến chơi Hoa Vàng Râm, tối nay quyết chiến đến sáng.”
“Viễn Bằng, cậu kiêu ngạo, để anh châm cho cậu điếu thuốc.”
Trần Giang Hà móc thuốc lá ra, đưa một điếu cho Vương Viễn Bằng, sau đó tự mình châm cho anh ta.
Trong miệng Trần Giang Hà ngậm thuốc lá, nghiêng đầu chia bài lả tả: “Mặc dù người như tôi có chút cặn bã, nhưng một chút cũng không nhỏ mọn, giữa anh em chỉ đùa thôi, ha ha vui một chút liền xong chuyện.”
“Có thể pha trò tự giải trí, cầm được cũng buông được, tích cách này của cậu tốt vô cùng.”
Trần Giang Hà vỗ vai Vương Viễn Bằng, anh ngồi xuống cạnh cùng nhau chơi Hoa Vàng Râm.
Thật tế một ngày quan trọng như Đêm Giao Thừa này, Trần Giang Hà vốn không nên ở ký túc xá chơi bài, nhưng xét thấy thời gian đó không dễ sắp xếp, không bằng đợi ở ký túc xá tương đối tự tại.
Đúng như dự đoán, tiếng chuông năm mới dương lịch còn chưa gõ, điện thoại Trần Giang Hà đã vang lên trước.
Cầm lên nhìn ID người gọi: Diệc Xu.
“Các cậu chơi, tôi đi nghe điện thoại.”
Trần Giang Hà ném bài sang một bên, đứng dậy bước về phía sân thượng.
“Anh, Nguyên Đán vui vẻ.”
Điện thoại vừa thông, đã nghe được giọng nói mềm mại của Khương Diệc Xu.
“Anh vừa nhìn thời gian, mới 11 giờ 50 phút, em chúc trước 10 phút.” Trần Giang Hà cười nói.
“Em muốn chúc anh sớm một chút.” Khương Diệc Xu khẽ cười trả lời, tiếp đó nhẹ giọng nói: “Em nói cho anh một bí mật có được không?”
“Được.” Trần Giang Hà nhíu mày, cảm thấy rất hứng thú hỏi cô: “Em nói đi, anh nghe.”
Khương Diệc Xu ở đầu dây bên kia hơi do dự một lát, sau đó nhỏ giọng nói với anh: “Em thích anh rất lâu rồi.”
“Hả?” Trong lòng Trần Giang Hà run lên, tuy rằng trước kia Trần Giang Hà đã từng nghe lời bày tỏ của Khương Diệc Xu, nhưng đây là lần đầu tiên dùng cách bày tỏ mang theo chút sáo rỗng vào tối nay, cách điện thoại cũng cảm thấy rất hưng phấn: “Vừa rồi gió lớn, không có nghe rõ, em lặp lại lần nữa đi.”
“Không nói.” Khương Diệc Xu mỉm cười, nói: “Lần sau anh về nhà cùng em, em cho anh nhìn món đồ tốt.”
“Cho anh xem kho báu nhỏ mà em đã cất giấu nhiều năm sao?” Trần Giang Hà hỏi.
“Không nhiều năm.” Khương Diệc Xu nghiêm túc trả lời: “ba năm cấp 3, 1 năm rưỡi đại học.”
“Một đồ vật chứa đựng bốn năm rưỡi thanh xuân của Diệc Xu nhà anh, nhất định rất quý giá.” Trần Giang Hà nghiêm túc nói.
“Đúng vậy.” Khương Diệc Xu mỉm cười: “Vì quý giá, cho nên muốn chia sẻ cùng anh.”
Trần Giang Hà bị lời nói này của Diệc Xu kích thích đến mức muốn ngày mai lái xe đến nhà cô ngay, nhưng nghĩ lại chuyện này không thể quá xúc động, nói sang chuyện khác: “Buổi tối em ăn gì, mà cái miệng nhỏ nhắn ngọt thế này?”
“Tối nay dì nấu một bàn thức ăn, em và dì còn có bé mèo nhỏ đều ăn bụng căng tròn, nằm trên ghế sô pha cũng không muốn cử động.” Khương Diệc Xu thành thật trả lời.
“Bé mèo nhỏ?” Trần Giang Hà nháy mắt, hơi nghi ngờ nói: “Anh đến vài lần, đâu có gặp con mèo nào.”
“Ban ngày nó ở ngoài tìm mèo mẹ chơi đùa, gần tối mới về nhà, ăn xong cơm tối lại đi ra ngoài.” Khương Diệc Xu nói: “Dì hàng ngày đều dặn dò bên tai nó chú ý thân thể, chú ý khống chế, nó có lẽ không nghe vào.”
Trần Giang Hà lắng nghe cảm thấy rất thú vị, cười nói: “Hóa ra là một con mèo đực phóng đãng không kiềm chế, không thích về nhà.”
“Thằng nhóc thối, cháu đừng cưới, cháu cũng không khác gì con mèo đực trong nhà, Đêm Giao Thừa không biết đến cùng Diệc Xu, còn để con bé chủ động gọi điện cho cháu.”
Trần Giang Hà vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói của dì truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Dì, Nguyên Đán vui vẻ.”
Trần Giang Hà mỉm cười đáp lại.
“Ồ.” Trịnh Gia Hân ồ một tiếng: “Nguyên Đán vui vẻ, thằng nhóc thối.”
“Thật ra dì cũng có một bí mật muốn nói cho cháu.” Trịnh Gia Hân nhận lấy điện thoại Diệc Xu đưa đến, lặng lẽ mang giày vào bước ra sân thượng, nhỏ giọng nói:
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận