Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 162: Rốt Cuộc Vẫn Còn Quá Trẻ, Chưa Từng Nếm Qua Sự Tàn Nhẫn Của Xã Hội.

Chương 162: Rốt Cuộc Vẫn Còn Quá Trẻ, Chưa Từng Nếm Qua Sự Tàn Nhẫn Của Xã Hội.
Trần Giang Hà cười cười, lại lấy ra một bao thuốc lá nữ hãng Camel từ trong túi khác, đưa cho Lý Thiếu Quân một điếu: "Học tỷ hút thuốc không?"
Ánh mắt Lý Thiếu Quân lóe lên, nghĩ thầm khó trách người này có thể khiến cho toàn bộ Đoàn Uỷ làm việc cho mình, chỉ bằng hành động đưa thuốc lá nho nhỏ này, có thể nhìn ra anh rất giỏi lung lạc lòng người, hơn nữa những hành động nhỏ này dùng rất đúng chỗ, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
“Trước kia tôi chỉ hít chút khói thuốc lá của bạn cùng phòng ở trong ký túc xá, lần này tôi sẽ tự nếm thử mùi thuốc lá xem sao.”
Lý Thiếu Quân vốn không hút thuốc, lúc này lại cười nhận lấy điếu thuốc từ tay Trần Giang Hà, động tác trúc trắc bỏ vào miệng.
Trần Giang Hà lịch sự giơ tay châm thuốc cho cô.
Đại học là một xã hội thu nhỏ, trong những trường hợp xã giao, hút thuốc là một nhóm người, không hút thuốc là một nhóm khác, bản thân thuốc lá không phải là thứ tốt gì, nhưng nhiều người hút, cũng trở thành thứ tốt.
“Lớp trưởng, tớ phát hiện cậu thật lợi hại, chỉ cần một điếu thuốc đã làm ba vị hội trưởng tan rã.”
Lúc rời khỏi tòa nhà hành chính của Đoàn Uỷ, Lâm Tư Tề và Trần Giang Hà đi cùng nhau, cô giống như một cô gái mê muội, dùng vẻ mặt sùng bái nhìn anh.
“Ha ha.”
Trần Giang Hà nở nụ cười, tiện tay búng tàn thuốc, nói: "Thành viên Đoàn Chủ tịch hội học sinh nào có dễ dàng tan ra như vậy, vừa rồi chỉ là thăm dò xem bọn họ thế nào mà thôi."
“Ồ.” Lâm Tư Tề nháy mắt mấy cái, như có điều suy nghĩ mà nói: "Kế tiếp có phải cậu muốn dùng thủ đoạn của nhà chiến lược thời Chiến quốc, hợp tung liên hoành, tiêu diệt từng cái một hay không?"
Trần Giang Hà nhìn cô, cười nói. “Tôi là người chính trực như vậy, làm sao có thể dùng những âm mưu quỷ kế kia được?”
“Ừm, lớp trưởng là người chính trực, lúc đi đường thỉnh thoảng nhìn ngực các cô gái vài lần mà thôi.” Lâm Tư Tề nghiêm túc đáp lại.
“Khụ.” Trần Giang Hà sặc khói, đứng đắn nhìn Lâm Tư Tề nói:" Tôi vẫn cho rằng đại não có thể chỉ huy mắt, sự thật lại chứng minh mắt có tư tưởng độc lập, luôn làm ra hành động không bị đại não khống chế.”
“Ya~" Lâm Tư Tề nháy mắt mấy cái, chủ động nghiêng người về phía anh, ưỡn ngực, mỉm cười hỏi anh: “Đẹp không?”
Trần Giang Hà nhìn thật sâu, sau đó cố ý đưa tay che mắt, cười lắc đầu: "Loá mắt, không nỡ nhìn thẳng.”
Lâm Tư Tề che môi mà cười, loại lời này cũng chỉ có lớp trưởng mới nói ra khỏi miệng, đổi lại là nam sinh khác, khẳng định sẽ không che mắt mà trực tiếp động tay động chân luôn.
Nhưng mà cũng vì nguyên nhân này, Lâm Tư Tề mới có thể nhiệt tình phóng khoáng trước mặt Trần Giang Hà như vậy, những người khác đều chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn.
"Lớp trưởng, tớ có chút tò mò, bình thường trên người cậu đều có hai bao thuốc lá sao?"
“Cậu nói bao Camel này?” Trần Giang Hà móc bao thuốc lá nữ ra, cười cười nói: “Đây là quà sinh nhật Vương Viễn Bằng tặng cho tôi.”
“Hả? Sao cậu ấy lại tặng như vậy?” Vẻ mặt Lâm Tư Tề kinh ngạc.
“Sáng tạo khác người, không đi theo con đường của người bình thường.” Trần Giang Hà cười cười, Bằng Tử là một đóa hoa kỳ lạ trong ký túc xá 414, dù làm ra chuyện gì cũng chẳng có gì lạ.
Lúc này, một trận gió bắc bỗng nhiên thổi tới, không khí bỗng lạnh lẽo hơn, lúc Trần Giang Hà nhét bao thuốc vào trong túi, nhìn thấy bộ ngực no đủ của Lâm Tư Tề run rẩy trong gió lạnh, nhịn không được quan tâm một câu: "Gần đây rất lạnh, cậu ăn mặc đơn bạc như vậy, không sợ cảm lạnh sao?"
“Sợ chứ.” Lâm Tư Tề hít hít mũi, đôi mắt sóng sánh nước tỏ vẻ đáng thương nhìn anh nói: “Tiền trong thẻ đều bị cậu mượn hết rồi, nên không còn tiền mua quần áo nữa.”
“Đáng thương như vậy sao?” Trần Giang Hà nháy mắt mấy cái, không nói hai lời bắt đầu móc túi, tìm nửa ngày rốt cuộc cũng lấy ra một đồng xu, nhét vào lòng bàn tay Lâm Tư Tề, hào phóng nói: “Cầm lấy mà tiêu xài.”
“Phì.”
Lâm Tư Tề nhịn không được cười ra tiếng, muốn lừa tiền từ chỗ lớp trưởng thật không dễ dàng, giả vờ đáng thương như vậy mà chỉ kiếm được một đồng.
Nhưng mà cô rất dễ dàng thỏa mãn, đầu tư mười tám vạn, sau nhiều nhiều ngày rốt cuộc cũng nhìn thấy đồng tiền đầu tiên về...
Trần Giang Hà không biết cô đang nghĩ gì, cũng không muốn tìm hiểu, lấy Nokia ra nhìn thời gian.
10 giờ 05 phút, lát nữa có tiết tiếng Anh, Trần Giang Hà dự định nghỉ, trở về ký túc xá xem giá thị trường cổ phiếu, tốt hơn nhiều so với việc ngồi trong phòng học học ngoại ngữ.
Dù sao Trần Giang Hà cũng không có ý định làm nhà ngoại giao, cũng không có khả năng làm phiên dịch, sau này nếu làm ăn với người nước ngoài, sẽ hỏi trước một câu: Anh TMD biết tiếng Trung không?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận