Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 201: Tấm Ảnh Đáng Để Lưu Giữ Cả Đời

Chương 201: Tấm Ảnh Đáng Để Lưu Giữ Cả Đời
Tần Thiệu Hải trừng mắt liếc nhìn, mặt đầy phức tạp nói: “Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nhất định là loại cảm giác thoải mái đến lên đỉnh đó, mẹ nó, tôi thật hâm mộ cậu.”
“Đừng hâm mộ, dũng cảm chút, bắt Hàn Thu Nhã lại, tắt đèn đều giống nhau.” Trần Giang Hà vỗ vỗ vai Tần Thiệu Hải nói.
“Tôi tin cậu mới là quỷ.” Tần Thiệu Hải nhướng mắt, nói: “Người phụ nữ lớn tuổi đó có biệt danh trên QQ là Hương Hương, hôm qua gửi cho tôi vài tấm hình, trông thật thú vị, rất hợp khẩu vị của tôi.”
“Ồ, tiến triển rất nhanh, đây đều bắt đầu gửi hình với nhau rồi sao? Tiêu chuẩn như thế nào?” Trần Giang Hà nhướng mày hỏi.
Tần Thiệu Hải cười cười nói: “Chỉ là một tấm hình khá bình thường, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi là người đứng đắn, không dâm như cậu đâu.”
“Xin đừng xúc phạm cái từ đứng đắn này, cậu đó là dâm đãng ngầm.”
Trần Giang Hà nghiêm túc nói.
“Khụ, dâm ngầm thì dâm ngầm đi, dù sao không dâm như cậu.”
Tần Thiệu Hải ho nhẹ một tiếng che giấu sự lúng túng, sao đó nhỏ giọng hỏi: “Tôi không có kinh nghiệm gì, cậu tuyền thụ chút bí quyết tán gái cho tôi đi.”
Nghe nói như vậy, Trần Giang Hà mỉm cười, cũng không giấu giếm, kề gần bên tay anh ta nói: “Người ta gửi ảnh cho cậu vào ban đêm, nói rõ là có hứng thú với cậu, tiếp theo khi cậu trò chuyện với cô ta, muốn thể hiện tính tấn công nhất định cùng tính xâm lược, phụ nữ đã có chồng không giống những cô gái trẻ, những trò cũ không thể thực hiện được, thẳng thắng chút, mạnh dạn chút ngược lại tốt hơn.”
“Ngoài ra, tốt nhất là trò chuyện trong đêm khuya lúc vắng người, khoảng thời gian này, tâm lý phòng thủ của cô ta đối với cậu giảm xuống thấp nhất.” Trần Giang Hà cuối cùng bổ sung nói.
“Mạnh a, Giang Hà, bí quyết này của cậu rất khó nhai, cảm giác là kinh nghiệm thực chiến.”
Tần Thiệu Hải không khỏi khen ngợi Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà nghe nói như vậy, ngoài miệng vẫn treo nụ cười, trong lòng lại phun một câu: “Thực chiến cái rắm, đây là kinh nghiệm ông đây có được qua những bài học đẫm máu ở kiếp trước, đời này lăn lộn đến bây giờ, còn giẫm ngựa là một xử nam…”
Hàn Thu Nhã ở trong phòng vệ sinh nửa ngày, rốt cuộc bước ra cùng Khương Diệc Xu.
Bốn người chà xát tay khiến lòng bàn tay hắc lên một hơi nóng, đạp tuyết đọng thật dày, một bước một dấu chân hướng về phía Tử Cấm Thành.
“Diệc Xu, cậu nhích lại gần Giang Hà một chút, mỉm cười, chụp chung một tấm ảnh.”
Tần Thiệu Hải mang theo một cái cái máy ảnh SLR, nóng lòng muốn sử dụng sau khi đến nơi..
Trần Giang Hà sóng vai cùng Khương Diệc Xu đứng cách đó không, đợi Tần Thiệu Hải hô “3, 2, 1” xong, hai người vừa vặn hơi hơi nghiêng mặt ngầm hiểu, nhìn nhau mỉm cười.
“Tách tách.”
Tần Thiệu Hải bắt nhịp hoàn hảo.
Sau khi chụp xong, anh ta nhìn hiệu quả, con ngươi hơi co lại, không nhịn được chậc lưỡi hít hà nói: “Tuyệt! Tấm hình này rửa ra, có thể là tấm ảnh đáng để lưu giữ cả đời.”
Chuyến đi hai ngày đến thủ đô.
Ngắm tuyết Tử Cấm Thành, chụp ảnh quảng trường, là điều có ý nghĩa nhất cũng vui sướng nhất trong chuyến đi này.
Kinh thành lớn như vậy, khắp nơi đều là phong cảnh, lâm viên, di tích cổ, rất nhiều nơi muốn đi, có thể thời gian có hạn, làm sao cũng đi dạo không hết.
Tàu điện ngầm mở rộng theo mọi hướng, giá vé rẻ, đó là có nhiều người chút, nhưng nguyên nhân chính là nhiều người mới lộ ra sự náo nhiệt, người đi dạo tận hưởng khoảnh khắc đó một chút cũng không cảm thấy lạnh lẽo.
Duy nhất hơi cảm thấy đáng tiếc là thức ăn ngon ở kinh thành có chút thiếu.
Một bát súp thịt cừu vào buổi sáng không nếm được sự lãng mạn của đàn ông, suýt nữa đã khiến Trần Giang Hà phải nôn mửa.
Đến nổi cơm trưa, vịt quay nổi tiếng xa gần đó, đối với những người đã quen ăn thịt nướng phía đông Quảng Châu mà nói thật sự rất khó để khen ngợi, nếu phải khen ngợi thì bánh cuốn rất ngon, dưa leo thái miếng giòn ngọt dịu.
Mặc dù vậy, lúc nhóm bốn người lên máy bay rời khỏi thủ đô, vẫn là quyến luyến không thôi.
“Thu Nhã, năng lượng mà trước đó cậu thức cả đêm ở bên ngoài khách sạn đắp người với tôi, sao mất hết rồi? Chán nản bơ phờ thế này, dáng vẻ đau yếu, hoàn toàn không phù hợp với bản tính cô gái nam tính của cậu.”
Trên máy bay trở lại phía đông Quảng Châu, Tần Thiệu Hải vô tình đả kích Hàn Thu Nhã ngồi bên cạnh.
Hàn Thu Nhã vốn là ỉu xìu nằm trên chiếc bàn nhỏ mà không nói một lời, nghe được những lời này của Tần Thiệu Hải, đột nhiên trừng mắt lớn: “Cậu có thể im miệng được không, nếu không phải đêm đó thức cả đêm đắp người tuyết, tôi cũng sẽ không bị lạnh, không chịu lạnh cũng sẽ không đau bụng, không đau bụng thì bệnh trĩ cũng sẽ không phát tác, bệnh trĩ không phát tác tôi xuống máy bay là có thể chỉnh đốn cậu!”
Tần Thiệu Hải nghe vậy cười hắc hắc, cố tình hỏi: “tuổi cậu còn trẻ như này, sao lại không may mắn mắc bệnh trĩ chứ? Thứ này cũng là di truyền sao?”
“...” Cả người Hàn Thu Nhã đều ngốc rồi, nếu không phải hai ngày này thật sự là bệnh uể oải, thật muốn tháo bàn nhỏ ra, hung hăng vung mạnh Tần Thiệu Hải một trận.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận