Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 552: Chỉ Là, Anh Muốn Cho Em Hạnh Phúc

Chương 552: Chỉ Là, Anh Muốn Cho Em Hạnh Phúc
Trần Giang Hà mới vừa hết bận liền tìm cơ hội nằm xuống bên cạnh Khương Diệc Xu: "Cô bé, giúp anh bóp vai đi."
"Được."
Khương Diệc Xu cũng thật sự nuông chiều anh, đặt cuốn sách đang đọc xuống, rồi đứng dậy đem cửa phòng đóng lại, sau đó cởi giày ra, ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp vai và cổ cho anh.
"Đổi vị trí."
Trần Giang Hà híp mắt hưởng thụ trong chốc lát, đưa tay vỗ bụng của mình.
"Như vậy được không?"
Khương Diệc Xu dựa theo chỉ thị của anh thay đổi vị trí, khi cô cúi đầu nhìn Trần Giang Hà thì bốn mắt chạm nhau, gò má trong nháy mắt đỏ lên.
"Sao em có thể xinh đẹp được như vậy chứ?"
Trần Giang Hà thích nhìn cô từ góc độ phía dưới nhìn lên nhất, đặc biệt là lúc cô đỏ mặt, từ mắt một đường nhìn xuống, trông cô xinh đẹp như tranh vẽ.
"Còn, còn ấn nữa không?"
Khương Diệc Xu hai tay khoác lên trên vai Trần Giang Hà, đôi chân trắng nõn mềm mại tựa hồ không có chỗ nào để.
"Không ấn nữa." Trần Giang Hà giơ tay nhéo gò má cô: "Cho anh mượn vai, nằm với anh một lát."
"Ác ~ "
Khương Diệc Xu ngoan ngoãn nằm xuống, nghiêng gò má sang một bên, dùng đôi mắt hạnh nhân ngập nước dịu dàng nhìn anh, muốn sờ sờ vào mấy cọng râu lún phún ngay cầm, nhưng lại xấu hổ không dám đưa tay ra.
Trần Giang Hà tận hưởng những giây phút yên tĩnh và đẹp đẽ như vậy, nhắm mắt lại, trong đầu anh tự nhiên sẽ nhớ đến những món quà Khương Diệc Xu tặng anh mấy ngày trước.
Nha đầu này đem tên của anh ghi vào trong thơ, vẽ từng chi tiết thời trung học thành truyện tranh, giấy ngắn tình dài, mỗi một trang đều đáng giá cất giấu.
Khương Diệc Xu duỗi ngón trỏ thon dài và mềm mại của mình ra và nhẹ nhàng chạm vào vị trí cô muốn chạm vừa rồi.
Trần Giang Hà thì giơ tay sờ đuôi tóc của cô, cảm xúc đặc biệt mềm mại, mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng khiến anh không khỏi muốn ngẩng đầu lại gần hơn chút.
Khương Diệc Xu biết Trần Giang Hà làm thích cô để tóc dài, dứt khoát cởi dây cột tóc xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc đen dài như thác nước xõa xuống tự nhiên, phủ lên tay của anh, đồng thời che giấu đi cái cổ trắng nõn như ngọc.
"Hôn một chút."
Trần Giang Hà được voi đòi tiên.
Khương Diệc Xu cúi người xuống, dùng đôi môi mỏng mềm mại chạm nhẹ vào trên má anh.
Cô ấy giống như đậu phụ mới ra lò trong một nhà máy truyền thống, trắng nõn nà, lại vừa thơm vừa mềm, thận trọng tiếp xúc, liền có thể khiến Trần Giang Hà cảm nhận được xúc cảm cực hạn ôn nhu. Mà nụ hôn nhợt nhạt này giống như vẻ đẹp của việc nhẹ nhàng áp đôi má nóng bỏng của bạn lên mặt nước trong vắt giữa mùa hè. Hơi thể tinh tế của Khương Diệc Xu giống như một dòng suối chảy bên tai, oi bức và ngọt ngào.
Khi ở bên cạnh cô, Trần Giang Hà luôn hi vọng thời gian có thể chậm lại một chút.
Mây trắng ngoài cửa sổ đong đưa, bầu trời trong xanh, gió thổi qua ngọn cây, nắng ấm lơ lửng ở sườn núi, một buổi chiều như thế, thực sự ngắn ngủi mà lại tươi đẹp.
"Anh trai." Khương Diệc Xu tựa hồ cũng muốn thời gian trôi qua chậm như Trần Giang Hà, cho nên nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, khuôn mặt lộ ra một nụ cười xinh đẹp: "Anh hát cho em nghe đi."
"Được." Trần Giang Hà trong lòng tự nhủ đây chính là tuyệt chiêu đặc biệt của mình, cười hỏi: "Em muốn nghe bài gì? Tùy tiện chọn."
Khương Diệc Xu con mắt chợt nháy, nghĩ một lát ôn nhu nói: "Trời cao biển rộng."
"Bài hát này là một bài hay, chỉ là có chút lỗi thời." Trần Giang Hà cười cười, nói: "Anh hát cho em nghe một bài không có phong cách, em có muốn nghe thử không?"
"Muốn." Khương Diệc Xu không chút nghĩ ngợi gật đầu.
"Ừm hừ." Trần Giang Hà hắng giọng, trầm ngâm một lúc lâu rồi mỉm cười nói cô: "Cổ họng không đủ nhuận, em trước tiên giúp anh làm trơn tiếng nói."
Khương Diệc Xu hiểu ý, cúi đầu thao tác chốc lát.
"Được rồi, có thể bắt đầu."
Trần Giang Hà "Sung năng xong xuôi", bắt đầu biểu diễn của anh: ",Biển rộng, em đều là nước, tuấn mã, bốn cái chân, Diệc Xu, em nói xem sao em lại đẹp như vậy, dưới mũi rõ ràng mọc ra miệng ..."
Khương Diệc Xu vẻ mặt ngốc manh nhìn anh.
"Sao em không dễ thương thế nhỉ."
Trần Giang Hà có chút muốn cười, lại rất nhanh nghiêm chỉnh lại, hát tiếp: "Bầu trời rất nhớ trời mưa, anh ở cách vách rất nhớ em, đứng ngốc nghếch ở dưới lầu nhà em ngẩng đầu lên, những đám mây đen..."
"Hả?"
Khương Diệc Xu chớp mắt, hình như cô chưa từng nghe qua bài hát này bao giờ, nhưng nghe rất hay, hoàn toàn tương phản với biển rộng, tuấn mã và Diệc Xu vừa rồi, độ tương phản cực kỳ mạnh mẽ.
Trần Giang Hà nghiêm túc cẩn thận hát, hát đến đoạn điệp khúc, nắm chặt tay Khương Diệc Xu, mười ngón tay đan vào nhau.
"Vì em hát bài này, không có ý gì cả, nó vẻn vẹn đại diện cho anh muốn mang hạnh phúc đến cho em."
"Vì em tuyết tan băng chảy, vì em làm một con thiêu thân dập lửa, không có chuyện gì là không đáng giá."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận