Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 587: Hàng Năm Khi Hoa Đào Nở Rộ

Chương 587: Hàng Năm Khi Hoa Đào Nở Rộ
“Tay cậu…” Dương Vãn Tình nhìn thấy lòng bàn tay phải Trần Giang Hà rách một miếng da lớn.
“Đường núi không dễ đi, vô tình quẹt trầy chút da, chuyện nhỏ.” Trần Giang Hà nhún vai, như không có chuyện gì xảy ra nói.
Dương Vãn Tình chớp mắt, tuy biết rõ cái tên Trần Giang Hà này có động cơ không đơn thuần, nhưng trong lòng cô vẫn có chút cảm động.
“Chị Tinh.”
Sau khi Trần Giang Hà cắm hoa xong, quay đầu kêu Dương Vãn Tình một tiếng.
Vẻ mặt Dương Vãn Tình bình tĩnh nhìn anh.
“Hàng năm khi hoa đào nở rộ, nhớ đến anh chàng đẹp trai đã tặng hoa cho chị.”
Trần Giang Hà cười đùa hí hửng nói một câu, sau đó vẫy tay tạm biệt, ngay cả nước trà đều không uống, cũng không nói chuyện chính sự.

“A Tuấn, cậu còn giữ báo cáo khám sức khỏe lần trước không? Cho tôi xem.”
Rời khỏi phòng Chủ Tịch Tập Đoàn Sino-Ocean, sau khi trở lại cơ sở Light Chaser, Trần Giang Hà nhìn Lý Tuấn ngày càng gầy gò, vẻ mặt hơi nghiêm túc mở miệng nói.
Thằng nhóc Lý Tuấn này không chỉ gầy hơn trước vài vòng, vài ngày trước lúc đến Happy World chơi tàu lượn siêu tốc, còn chảy máu mũi rất nhiều, khi đó Trần Giang Hà không nhìn thấy, là Tôn Thiên nói riêng với anh nên mới biết.
“Để tôi tìm xem.”
Lý Tuấn lục trong ba lô, tiếp đó lại đến bàn làm việc tìm một vòng, quay đầu nhìn Trần Giang Hà cười ngượng nói: “Quên mất để ở đâu rồi.”
Trần Giang Hà thật sâu liếc nhìn anh ta, nói: “Cậu nói thật với tôi, kết quả khám sức khỏe có phải không tốt không?”
“Rất tốt, lần trước không có nói với anh sao, chỉ acid uric hơi cao, những thứ khác tất cả bình thường, anh đừng lo, hiện tại tôi có thể chạy có thể nhảy, phương diện ăn uống cũng chú ý, không có chuyện gì đâu.” Lý Tuấn mỉm cười nói.
Trần Giang Hà nhíu mày: “Vậy mấy ngày trước cậu chảy máu mũi là tình huống gì?”
“Chảy máu mũi là do có chút nóng trong người, cộng thêm tàu lượn siêu tốc đó quá kích thích, thật sự chịu không nổi.” Lý Tuấn giải thích.
“Phải không?” Trần Giang Hà nửa tin nửa ngờ: “Trở về tôi sẽ tổ chức một buổi khám sức khỏe cho nhân viên, tốt thế cũng kiểm tra lại lần nữa, cơ thể là tiền vốn cách mạng, không thể lơ là.”
“Ừ.” Lý Tuấn gật đầu, sau đó nói: “Hôm nay tôi đã hẹn ông chủ hiệu thuốc Kangmei ký vào thỏa thuận, tôi đi làm việc trước đây.”
Nói xong, Lý Tuấn xách túi bỏ chạy giống như rất sợ Trần Giang Hà gọi anh ta.
Trần Giang Hà thấy anh ta chạy rất nhanh, thầm nghĩ anh ta không có gì đáng ngại, tuổi trẻ, nếu thật sự mắc bệnh nặng, sao còn có tâm trạng chạy nghiệp vụ được.
“Đã lâu rồi không tìm Diệc Xu.”
Suy nghĩ Trần Giang Hà chợt lóe.
Đồng thời nghĩ đến Khương Diệc Xu, cũng nghĩ đến cặp đôi nam nữ si tình Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã.
“Thiệu Hải, còn sống không? Chíp một tiếng.”
Trần Giang Hà đăng nhập vào QQ, gửi tin nhắn cho Tần Thiệu Hải.
“Chíp.” Tần Thiệu Hải thành thật gửi từ “Chíp”.
“Bỗng nhiên muốn uống trà sữa Dakoujiu ở cổng sau Đại Học Trung Văn Hồng Kông, tôi sẽ đến đó, cậu chiêu đãi khách.”
“Đến đi.”
“Ồ, trả lời miễn cưỡng thế này sao?”
“Ôi, Trần thân mến, tôi đã tạo dáng chào đón cậu, COME OU, bé cưng.”
“…”
Mặc dù bị Tần Thiệu Hải chán ghét, nhưng Trần Giang Hà vẫn lái xe đến Đại Học Trung Văn Hồng Kông.
Đã lâu không đến, những người buôn bán ở cổng sau Đại Học Trung Văn Hồng Kông về cơ bản vẫn giống như trước, quán trà sữa Dakoujiu nơi Diệc Xu và Thu Nhã làm thêm trước đây vẫn mở, chỉ là làm ăn không tốt như trước nữa, suy cho cùng năm đó có tấm biển chữ vàng của hoa khôi Đại Học Trung Văn Hồng Kông, các sinh viên nam vì muốn ngắm cô lâu hơn, không ngần ngại xếp hàng dài bên ngoài cửa quán.
“Trần Giang Hà!”
Trần Giang Hà vừa xuất hiện trước cửa quán trà sữa, đã nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.
Giương mắt nhìn, Hàn Thu Nhã mỉm cười vẫy chào anh trong quầy của quán trà sữa: “Thật sự là cậu, còn tưởng là nhìn lầm.”
Trần Giang Hà đi về phía quầy, cười hì hì hỏi Hàn Thu Nhã: “Cậu luôn đi làm thêm ở đây sao?”
“Đúng vậy, chủ quán trà sữa là người rất tốt, khi không có lớp tôi sẽ đến giúp, 5 đồng/ 1 giờ, kiếm chút phí sinh hoạt.” Hàn Thu Nhã nói xong, cười hỏi anh: “Cậu muốn uống gì, tôi mời cậu.”
“Cái đó ngại lắm.” Trần Giang Hà ngoài miệng nói ngại, mắt lại chăm chú nhìn tấm biển trong quán: “cho một ly trà sữa trân châu đi.”
“Ừ.” Hàn Thu Nhã không nhịn được rầm rì một tiếng: “Cậu thật sự chẳng thay đổi chút nào.”
Trần Giang Hà nhìn cô: “Cậu thay đổi khá nhiều.”
“Đó là đương nhiên.”
Hàn Thu Nhã ưỡn thăng bộ ngực cup E, sau đó xoay người giúp anh pha chế trà sữa.
Một ly trà sữa vừa pha xong, Tần Thiệu Hải liền vội vàng chạy đến, Hàn Thu Nhã thấy anh, hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác, lười phản ứng.
Trần Giang Hà giơ tay đặt lên vai Tần Thiệu Hải: “Hai người lại cãi nhau nữa sao?”
“Không.” Tần Thiệu Hải lắc đầu: “Đều luôn như vậy, không tốt hơn.”
“Thật là oan gia.”
Trần Giang Hà trợn mắt, đưa cho anh trà sữa trân châu mới pha xong: “Thu Nhã mời cậu uống.”
“A?” Tần Thiệu Hải hơi bất ngờ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận