Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 327: Tớ Sai Rồi...

Chương 327: Tớ Sai Rồi...
Trần Giang Hà nghe thấy tiếng gọi quen thuộc lập tức quay lại, trong nháy mắt anh nhìn thấy Lâm Tư Tề đang ướt sũng nước chạy tới chỗ mình, cô vỗ ngực thở hổn hển.
"Sao lại gấp gáp thế?" Trần Giang Hà mỉm cười nhìn cô, hỏi: "Có chuyện quan trọng cần tôi xử lý à?"
"Không có" Lâm Tư Tề lắc đầu, nói: "Tớ muốn sớm gặp cậu thôi."
"À." Trần Giang Hà à một tiếng, nhìn hoa văn Pikachu trên người cô bí thư nhỏ, anh không khỏi khen ngợi: "Cậu mặc bộ trang phục này trông hợp đó, rất đáng yêu."
Nghe anh nói thế, Lâm Tư Tề cúi đầu nhìn mình, sau đó nhìn chung quanh cũng không thấy ai, liền nghịch ngợm ghé sát tai Trần Giang Hà thì thầm: "Gần đây không biết vì sao, nhưng hình như lớn hơn một chút. Trước đây tớ từng mặc cái này nhưng không có cảm giác chật như vậy."
Trần Giang Hà khựng lại một lúc, bỗng rất đứng đắn nói: "Đây là chuyện bình thường, ở cạnh người ưu tú, cậu cũng sẽ trở nên tốt hơn."
"Ừm." Lâm Tư Tề gật đầu tán thành, nhìn tâm trạng Trần Giang Hà giống như cũng không tệ lắm, cô yếu ớt đưa ra một yêu cầu: "Ông chủ, tớ, tớ muốn tăng thêm chút tiền lương, có thể chứ?"
"Tăng tiền lương?" Trần Giang Hà chớp mắt.
Lâm Tư Tề khẽ nói: "Tớ phụ trách tuyển dụng, phụ trách tài vụ, phụ trách chấm công, phụ trách viết báo cáo, ppt, còn phụ trách làm ấm giường. Vậy mà một tháng chỉ có 500 nhân dân tệ, thực sự là quá ít nha."
"Vậy cậu muốn tăng thêm bao nhiêu?" Trần Giang Hà hỏi.
Khi Lâm Tư Tề nghe thấy có thể thương lượng, cô lập tức duỗi hai ngón tay ra và ra đòn quả quyết: "Thêm hai mươi lần!"
Trần Giang Hà nhìn sâu vào mắt cô, đột nhiên mỉm cười: "Quả nhiên là bí thư nhỏ của tôi, kỹ năng quyến rũ người này giỏi hơn cả tôi rồi."
Lâm Tư Tề mỉm cười rạng rỡ, hơi đắc ý nói: "Ở bên người ưu tú, tớ càng trở nên ưu tú mà."
"Cậu giỏi thật đó, tôi tình nguyện gọi cậu là Tú Nhi" Trần Giang Hà giơ ngón tay cái lên với Lâm Tư Tề, rồi sờ sờ bụng nói: "Tớ đói, tớ muốn bánh bao hấp."
Lâm Tư Tề mặt ửng hồng, cười nói: "Trên đường tới đây tớ nhìn thoáng thấy hình như xe của người bán bánh bao hấp vẫn còn ở đó, cậu có muốn ăn bánh bao trắng ngọt ngào không?"
Trần Giang Hà cảm thấy lời bí thư nói có gì đó không đúng: "Tớ thực sự đói..."
"Tớ sai rồi..." Lâm Tư Tề cắn môi dưới, xoay người lấy tiền từ trong túi Trần Giang Hà ra: “Tớ ra ngoài xem thử có bán không, cậu có muốn ăn thêm gì không?”
“Có thể thêm một ít thịt bò sốt, cánh gà om, tàu hủ ky, đậu nành, xiên nướng và bia.” Trần Giang Hà nói: "Chúng ta ăn cùng nhau. Tôi đợi cậu ở tầng năm.”
“Được~"
Lâm Tư Tề vui vẻ đồng ý, cầm tiền chạy ra ngoài mua đồ ăn.
Trần Giang Hà nhìn cô chạy đi, trên môi nở nụ cười: "Cô bí thư nhỏ càng ngày càng xinh đẹp."
Đây không phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mà là miêu tả chân thật của rất nhiều nữ sinh đại học.
Khi mới vào đại học, sự ngây ngô và non nớt của thời cấp 3 vẫn chưa phai nhạt, hầu hết các cô gái đều không biết cách sử dụng các sản phẩm dưỡng da, trang điểm cho mình và phong cách ăn mặc của họ còn dè dặt, bảo thủ trái ngược hẳn với những đàn chị ăn mặc thời trang. Trừ khi vẻ bề ngoài giống Khương Diệc Xu, nếu không thì sẽ khó nổi bật được trong mắt người khác.
Theo thời gian trôi qua, các cô gái từ ngây thơ dần theo hướng trưởng thành, người từng là “mặt bẩn” cũng dần trở nên rạng rỡ dưới sự mài giũa của thời gian và các sản phẩm chăm sóc da.
Lâm Tư Tề thì khác, khi mới vào đại học cô ấy rất giỏi ăn mặc và trang điểm, đáng tiếc cô ấy đã chọn sai con đường.
Sau khi ở cùng với Trần Giang Hà, cô mới bước ra khỏi tuổi ngây thơ, dần dần lột xác thăng hoa, trở nên xinh đẹp thuần khiết một cách tự nhiên.
"Tư Tề!"
Lâm Tư Tề đang xếp hàng mua bánh bao ở trước cửa trường đại học thì đột nhiên nghe thấy một người đàn ông gọi mình.
Cô quay lại nhìn, hóa ra là Trương Minh Kiệt của đại học Sư phạm Kỹ thuật Quảng Đông.
Trương Minh Kiệt sải bước đến trước mặt Lâm Tư Tề, cười rạng rỡ nói: "Thật trùng hợp, hôm nay tôi chỉ định đến đây đi dạo thôi, không ngờ vừa xuống xe đã nhìn thấy cậu."
"Ừ." Lâm Tư Tề gật đầu.
Trương Minh Kiệt ngẩng đầu nhìn hàng dài phía trước, từ trong túi móc ra một tờ một trăm nhân dân tệ đưa cho Lâm Tư Tề: “Tôi đã sớm nghe nói bánh bao hấp của Đại học Tài chính Quảng Đông rất thơm ngon. Xem như đúng lúc tôi may mắn, có thể làm phiền cậu mua hai cái cho tôi nếm thử được không?"
"Không thể." Lâm Tư Tề dứt khoát từ chối: "Nếu cậu muốn mua thì có thể ra đằng sau xếp hàng."
Trương Minh Kiệt bị từ chối cũng không xấu hổ, bởi vì trước đây cậu ta đã bị Lâm Tư Tề từ chối không biết bao nhiêu lần, cậu ta lại mặt dày cưới nói: "Thật ra là tôi muốn mời cậu ăn thôi, nể mặt được không?”
"Không." Lâm Tư Tề đã quá quen với kiểu kịch bản phổ biến này, hoàn toàn không chấp nhận.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận