Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 382: Thêm Một Bài Nữa!

Chương 382: Thêm Một Bài Nữa!
Điều kiện ánh sáng ở bên Dịch Cảnh Vi tốt hơn, trông khá rõ ràng, vốn dĩ cô cũng đã rất đẹp, cộng thêm vẻ đẹp mờ ảo trong video khiến người ta cảm thấy kinh ngạc không giải thích được, trong nháy mắt thu hút hai người Vương Viễn Bằng, Trương Khải.
“Đây là cô gái lần trước hát《Miền Sông Nước Trong Mơ》đó đúng không?
Vương Viễn Bằng nhanh mắt, lập tức nhận ra Dịch Thải Vi trong video.
“Xuỵt.” Trương Khải ở bên cạnh làm cử chỉ nhỏ, tỏ ý Vương Viễn Bằng đừng nói chuyện.
Lúc này,Tôn Thiên chạy trở lại đầu đầy mồ hôi mang theo một thùng mì và gói thuốc lá, trước tiên sáp lại gần bàn máy tính Trần Giang Hà nhìn chăm chú, trong miệng không nhịn được nói một câu: “Đ*t mẹ!”
Trần Giang Hà dùng ngón tay gõ lên bàn, Tôn Thiên liền lùi đầu về, nhanh nhẹn mở bao thuốc ra dâng thuốc lá cho Tam ca.
Trần Giang Hà không nhận, mà nói với Dịch Thải i: “Các bạn cùng phòng đều muốn nghe em hát.”
Dịch Thải Vi ngược lại một chút cũng không mất bình tĩnh, ôm lấy đàn guitar khẽ mỉm cười nói: “Tôi sẽ hát bài《Bản Tình Ca Nhỏ》của SodaGreen cho các đàn anh nghe.”
Dứt lời, cô cúi đầu nhẹ nhàng gảy đàn guitar, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Giang Hà, sóng mắt di chuyển, khóe miệng nhàn nhạt cười, tự đàn tự hát nghe tươi mới trầm bổng: “Đây là một bản tình ca nhỏ thật giản đơn, hát về những điều phức tạp trong trái tim con người.”
Khi bài hát vang lên, cả ký túc xá 414 trở nên yên tĩnh đế khó hiểu, như thể tất cả tiếng ồn đều im lặng cùng một lúc, mọi người đang chăm chú lắng nghe Dịch Tiểu Vi hát《Bản Tình Ca Nhỏ》.
“Tôi nghĩ rằng tôi rất hạnh phúc, vì tôi có được sự ấm áp của anh, bàn chân tôi đong đưa theo không khí.”
Giọng Dịch Tiểu Vi rất ngọt vừa mềm vừa dẻo, nghe có vẻ hơi ngượng ngùng giống như tự mình đang yêu đương, khí chất cả người hoàn toàn khác so với khi hát《Miền Sông Nước Trong Mơ》trước đây.
“Thanh âm này rất dễ nhận biết.”
Đôi mắt Trần Giang Hà lóe lên, tình trạng giọng của Dịch Tiểu Vi, vừa có thể điều khiển bài bản tình ca nhỏ một cách mới mẻ, lại hát được nhạc pop buồn, giá trị nhan sắc cao, thân hình đẹp, khí chất cũng là hạng nhất, nếu có người nào đó nâng đỡ có lẽ thật sự có thể ở showbiz bộc lộ tài năng.
“Dẫu cho cả thế giới có bị mưa lũ nhấn chìm, vòng tay tôi vẫn sẽ ôm anh thật chặt…”
Phần điệp khúc, Dịch Tiểu Vi đã trực tiếp phô bày đặc tính giọng của cô một cách sâu sắc.
Cho người ta cảm giác như không phải cô đang hát mà là bày tỏ, bộc lộ hết, sử dụng lời bài hát đơn giản thoải mái này, tự nhiên đưa người ta vào kỷ niệm thanh xuân.
Bài hát này, giai điệu đơn giản, ca từ không hoa mỹ nhưng được Dịch Tiểu Vi hát rất kích động lòng người.
“Ai rồi cũng sẽ phải già đi, em sẽ ghi lại, tòa lâu đài nơi tiếng đàn và thời gian cùng giao thoa.”
Phần âm cuối sau cùng của Dịch Tiểu Vi nhàn nhạt kéo dài một chút, tiếng đàn đột ngột dừng lại giống như tuổi trẻ trôi theo gió, lại như mối tình thầm mến thời thanh xuân, người mà không thể chờ đợi, những kỷ niệm không thể xóa bỏ, đến cuối cùng, ai cũng sẽ già đi.
“Thêm một bài nữa!”
“Thêm một bài nữa!”
Dịch Thải Vi vừa hát xong, ký túc xá 414 đang yên lặng rất nhanh đã bắt đầu xao động.
Dịch Thải Vi hơi ngại ngùng nở nụ cười, dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi Trần Giang Hà: "Học trưởng, dễ nghe không?"
“Ừm, cũng được.” Trần Giang Hà gật gật đầu, sau đó duỗi tay gõ bàn phím gửi một đoạn tin nhắn: "Căn cứ vào biểu diễn vừa rồi của cô, tôi tổng kết sáu điểm..."
“Sáu điểm nào?” Con ngươi Dịch Thải Vi chợt lóe, tò mò hỏi, một lát sau nhìn vào ba dấu chấm ở cuối tin nhắn, không khỏi thản nhiên nở nụ cười, hai bên trên gương mặt hiện ra lúm đồng tiền nhỏ xinh đẹp mê người.
Trần Giang Hà cười duỗi lưng, nói: "Thời gian không còn sớm, tôi chuẩn bị hẹn hò với Chu Công(*), cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
(*) Bên TQ mỗi khi ngủ mọi người thường nói đi gặp Chu Công.
“Lạt mềm buộc chặt, lạt mềm buộc chặt à.” Lưu Đống Lương vây xem một bên ngầm hiểu, đồng thời cũng suy nghĩ em gái đối diện trong video có tiếp chiêu hay không.
“Ồ.” Dịch Thái Vi mỉm cười gật đầu, mím môi đưa ra thỉnh cầu nho nhỏ: “Học trưởng, em muốn nghe anh nói câu ngủ ngon, có được không?”
Nghe được lời này, Lưu Đống Lương sửng sốt, những bạn cùng phòng khác cũng đều há hốc mồm.
Lại thấy Trần Giang Hà lắc đầu, nói: "Ngủ ngon là từ chuyên dụng để liếm cẩu, tôi không thích lắm, cho nên bình thường đều dùng chó nai(*) để biểu đạt.”
(*) "Chó nai" là phiên âm của "Goodnight".
“Chó nai?”
Dịch Thải Vi nháy mắt mấy cái, tỉ mỉ thưởng thức nội hàm trong những lời này của Trần Giang Hà, buồn cười nói: "Học trưởng học ngoại ngữ tốt thật.”
“Cái này?” Trong ký túc xá Trương Khải và Tôn Thiên liếc nhau, trước đó bọn họ đều không coi trọng môn tiếng Anh, cảm thấy học cũng không có đất dụng võ, bây giờ đột nhiên phát hiện nắm giữ một môn ngoại ngữ là quan trọng cỡ nào, ngủ ngon có thể dùng chó nai, chào buổi sáng thì dùng “chó đều sờ bạn(*)”, cảm giác giống như Metersbonwe vậy, không đi đường bình thường!
(*)Cách đọc gần giống “Good Morning”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận