Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 498: Máy Gặt Mỹ Nữ Trường

Chương 498: Máy Gặt Mỹ Nữ Trường
"Anh ấy bây giờ thực sự rất ưu tú."
Thẩm Nguyệt nhìn Lý Tuân đang trên sân khấu nhận thưởng với ánh sáng chói mắt, vẻ mặt trở nên hoảng hốt.
Còn nhớ lúc trước khi đưa hắn về gặp ba mẹ, ba mẹ ghét bỏ hắn là người ngoại địa, cố ý đưa điều kiện mua nhà ở Quảng Đông, nhằm ép hắn biết khó mà lui.
Không nghĩ tới ...
"Nếu như khi đó ý chí kiên định hơn, cùng hắn đi qua giai đoạn khó khăn nhất." Thẩm Nguyệt ở trong lòng âm thầm ảo não.
"Tiểu Thiên, nhìn thấy không, khoảng cách ngày càng chênh lệch."
Trương Khải đi tới bên cạnh Tôn Thiên, vỗ vai hắn: "Trước đây cậu thường đi theo A Tuấn chạy tới chạy lui, không học được gì à?"
"Học được một chút." Tôn Thiên ngượng ngùng mỉm cười; "Tôi không phải làm tiêu thụ liệu, lúc đàm phán cùng với thương gia, nói chuyện ngu ngốc như con lừa, đầu óc chậm chạp."
Hắn vừa nói xong, Lưu Tử Du ngồi ở bên cạnh không nhịn được xì một cái bật cười.
Tôn Thiên lúng túng không thôi, gò má đỏ lên.
"Cậu là đàn ông trưởng thành, đỏ mặt cái gì?" Lưu Tử Du nhìn hắn, hào phóng nói: "Lần sau tôi dẫn cậu đi làm việc với tôi, cậu theo tôi học, tôi giúp cậu cải thiện chuyện ăn nói."
"Hả” Tôn Thiên trừng mắt, cảm giác hạnh phúc đến có chút quá đột ngột.
"Cậu không muốn?" Lưu Tử Du mỉm cười: "Không muốn vậy thì thôi, coi như tôi chưa nói."
"Nguyện ý, tôi đương nhiên nguyện ý." Tôn Thiên vội vàng gật đầu, thiếu chút nữa là quỳ trên mặt đất để tỏ rõ thái độ.
"Một tràng pháo tay danh cho ca sĩ của bài hát người theo đuổi ánh sáng, Dịch Thải Vi của học viện âm nhạc Tinh Hải!"
Sau lễ trao giải thường niên, Lâm Tư Tề giới thiệu chương trình, đã thu hút sự chú ý của mọi người có mặt.
Cùng lúc đó, tiếng nhạc đệm lan tỏa như suối trong vắt..
Một lúc sau, giọng hát của Dịch Thải Vi vang lên: "Em nghe thấy thanh âm của anh ~ "
"Đây là bài hát gì?"
Vương Viễn Bằng nhướng mày, như là mèo ngửi được mùi cá, cấp tốc đưa ánh mắt nhìn về phía Dịch Thải Vi mới xuất hiện ở trên sân khấu.
"Bài hát gì không quan trọng, chỉ cần nghe hay là được."
Lưu Đống Lương nhướng mí mắt, thuận tiện giơ tay ôm vai Vương Viễn Bằng: "Mắt đừng nhìn loạn, người ta tới đây hát là vì nể mặt Tam ca của cậu, cậu đừng bức nhân gia ngẩng đầu."
Vương Viễn Bằng mỉm cười, trực tiếp thu hồi ánh mắt: "Tôi là thuần khiết thưởng thức, không có ý tứ gì khác, cô bé này lớn lên rất xinh đẹp."
"Hoa khôi của học viện âm nhạc Tinh Hải chẳng lẽ không xinh đẹp được sao?"
Lưu Đống Lương cũng mỉm cười, rung đùi đắc ý nói: "Tôi có thể đặt câu hỏi về tiêu chuẩn tuyển chọn của học viện âm nhạc Tinh Hải, lại không thể hoài nghi mắt nhìn người của Giang Hà, hắn nhìn người rất chuẩn."
"Tôi hiểu, tôi hiểu, máy gặt mỹ nữ trường."
Vương Viễn Bằng rất tán thành gật đầu, cầm chén rượu lên, cùng Lưu Đống Lương đụng một cái: "Tôi cảm thấy tam ca vẫn là quá bảo thủ rồi, theo như thực lực bây giờ của hắn, không nên chỉ giới hạn nữ sinh ở trường học."
"Cậu không hiểu hắn rồi." Lưu Đống Lương lắc đầu một cái, trong lòng tự nhủ cái tên Giang Hà này ánh mắt rất cao, mỹ nữ học đường chỉ là ngưỡng cửa mà thôi.
Dịch Thải Vi hát trên sân khấu, Trần Giang Hà mang theo cô thư ký nhỏ, đi nâng ly chúc mừng tất cả mọi người từ ban quản lý đến những nhân viên xuất sắc.
Trong bữa tiệc, anh hầu như đều nói nhỏ với những người trong ban quản lý "Làm rất tốt, trong ban quản lý toàn bộ công ty tôi coi trọng nhất là cậu."
"Trần tổng, cậu tới rồi."
Dương Uyển Oánh cười vẫy tay với Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà chú ý tới Dương Uyển Oánh với chị gái cô Dương Vãn Tình, sau khi mỉm cười gật đầu hỏi thăm, đem rượu trong tay đưa cho Diệp Tiểu Dung, Lý Tuấn: "Tiểu Dung, A Tuấn, hai ngươi thay tôi đi kính các anh em."
Diệp Tiểu Dung với Lý Tuấn cười hì hì tiếp nhận nhiệm vụ đi chúc rượu, Lâm Tư Tề thì chủ động cầm áo khoác âu phục ông chủ mới vừa cởi ra, đi về phía bạn cùng phòng.
"Tôi muốn đi nhà vệ sinh, cậu ngồi chỗ tôi đi."
Trần Giang Hà vừa đến, Dương Uyển Oánh liền đặc biệt đem vị trí của mình nhường lại, đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
Trần Giang Hà cũng không khách khí với cô, thoải mái ngồi xuống, liếc mắt nhìn rượu trắng trong ly của Dương Vãn Tình, cầm rượu và ly trên bàn lên, rót cho Dương Vãn Tình trước rồi mới rót cho mình, khách khí nói: "Chủ tịch Dương, tôi mời cô một chén."
Dương Vãn Tình có vẻ hơi khó chịu khi nghe Trần Giang Hà gọi mình là "Chủ tịch Dương", nâng chén khẽ chạm với anh, đạm thanh đáp lại nói: "Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, nếu cậu không ngại, có thể gọi tôi một tiếng chị Tình."
"Chị Tình."
Trần Giang Hà rất thẳng thắn gọi, một chén rượu vào bụng, lúc ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn đối diện với cô.
"Ừm." Dương Vãn Tình rất bình tĩnh gật đầu đáp lại.
Có lẽ vì đã làm kinh doanh nhiều năm nên Dương Vãn Tình có khí chất lạnh lùng lại bình thản.
Trần Giang Hà cũng đã gặp mặt cô ấy mấy lần, lần nào cô ấy cũng mặc một bộ đồng phục màu xám nhạt tươm tất, với đôi tất đen, giày cao gót, mang thêm một cặp kính gọng vàng là phù kiện tiêu chuẩn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận