Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 241: Chuyện Này Nói Ra Cũng Không Ai Tin

Chương 241: Chuyện Này Nói Ra Cũng Không Ai Tin
Dứt lời, cũng không quay đầu lại sải bước vào ký túc xá.
Trương Minh Kiệt ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô, đứng dưới lầu ký túc xá nữ, lộn xộn trong gió.
“Có phải mình tìm lộn người hay không, Trần Giang Hà ở trong trường, sẽ có những đối tượng mập mờ khác không?”
Hồi lâu, Trương Minh Kiệt phục hồi lại tinh thần, biểu cảm có chút như đưa đám, nhưng vẫn không cam lòng.
Thế là lại đi tìm người quen hỏi thăm.
Kết quả khiến cho cậu ta sợ hết hồn, Trần Giang Hà người này, lại còn từng mượn men rượu bày tỏ với cố vấn nữ thần.
“Chuyện này nói ra cũng không ai tin.”
Sau khi Trương Minh Kiệt ngạc nhiên, rất nhanh đã tĩnh tái lại, vốn tưởng rằng chuyến này đến Đại Học Tài Chính Quảng Đông có thể thành công đánh úp Trần Giang Hà, để cho anh lật thuyền, không nghĩ đến một quyền đánh lên bọt biển, vừa bất lực lại bị nhục.
Trước kia luôn cảm thấy Trần Giang Hà bình thường không có gì lạ, căn bản không xứng với Khương Diệc Xu, hiện tại thăm dò tiếp mới phát hiện anh không chỉ là lớp trưởng, còn là trợ lý Đoàn Thanh Niên Sinh Viên, trong trường có chút danh tiếng lẫn vào như diều gặp gió, nghe nói kiếm không ít tiền.
Với lại rất có duyên với phụ nữ, nhiều đàn chị xinh đẹp sáng mắt lên khi nhắc đến anh.
Trương Minh Kiệt quả thật nghe không vô, quả quyết rút lui, ảo não đi nhờ xe trở lại Đại Học Kỹ Thuật Sư Phạm Quảng Đông.
Lúc này, Trần Giang Hà đang dẫn Khương Diệc Xu ngẫu hứng dạo bộ trên phố đi bộ Thượng Hạ Cửu, chỗ này đặc biệt đông người, cửa hàng dọc phố san sát như bát úp, đủ loại hàng hóa rực rỡ muôn màu, ngoài ra còn có rất nhiều món ăn vặt đặc sắc, vô cùng thích hợp cho các cặp đôi nắm tay nhau đi loanh quanh, tản bộ dừng lại, vài giờ cũng không chê mệt mỏi.
“Có muốn ăn mực ống nướng than không?”
Trần Giang Hà chỉ vào quán hải sản nướng trước mặt, mỉm cười Khương Diệc Xu.
“Muốn.” Khương Diệc Xu gật đầu, nhìn về hướng ngón tay Trần Giang Hà, nhỏ giọng nói: “Quá lớn, một người ăn không hết đâu.”
“Không phải mực ống quá lớn, là miệng cậu nhỏ.”
Trần Giang Hà không quá đứng đắn nhích lại gần Khương Diệc Xu, xấu xa nhìn xuống từ đôi mắt cô rồi dán chặt lên môi.
Kiểu môi cô rất xinh xắn, không có thoa son nhưng vẫn hồng hào mềm mại, óng ánh trơn bóng như quả đào, khiến cho người muốn cắn một cái nếm thử.
Khương Diệc Xu có chút mắc cỡ nghiêng mặt, né tránh ánh mắt không kiêng kỵ của Trần Giang Hà, cúi đầu nhếch môi không nói lời nào.
Trần Giang Hà thấy vậy trong lòng hứng khởi, không nhịn được đưa tay nắm lấy eo nhỏ của cô, sửa lời nói: “Không ăn mực ống, viên bạch tuộc nhỏ thì như thế nào?”
“Được.” Khương Diệc Xu gật đầu.
“Cậu có khát nước không?” Trần Giang Hà lại hỏi.
“Có chút.” Khương Diệc Xu nói.
“Vậy tôi mua thêm một lon nước ngọt.” Trần Giang Hà nói.
“Cậu chỉ mua cho tôi, bản thân mình không khát sao?” Khương Diệc Xu quan tâm nói.
“Tôi uống của cậu. Cậu ở đây đợi tôi.” Trần Giang Hà cười cười, sau đó sải bước ra phía trước để mua viên bạch tuộc và nước ngọt.
Khương Diệc Xu rất nghe lời đứng tại chỗ đợi anh.
Trần Giang Hà rất nhanh đã mang một hộp viên bạch tuộc nhỏ và nước ngọt trở lại, hai người liền tìm một chỗ gần đó ngồi xuống.
“Cậu một viên, tôi một viên, cậu một viên, tôi một viên.”
Trần Giang Hà dùng đũa xếp đặt viên bạch tuộc nhỏ trong hộp đựng thức ăn, tổng cộng sáu viên, dựa theo cánh phân chia của anh vốn là một người ba viên, kết quả bảy phân tám chia thành cho mình năm viên và Khương Diệc Xu chỉ có một viên.
Khương Diệc Xu ngơ ngác nhìn anh.
“Trước tiên hãy nếm thử viên này của cậu.”
Trần Giang Hà dùng đũa gắp lên viên nhỏ đó đưa cho Khương Diệc Xu, oạch cắn một miếng lớn, nói câu “Thật là thơm”, sau đó đút miếng nhỏ còn lại vào miệng Khương Diệc Xu.
“Cậu cũng nếm thử đi.”
Khương Diệc Xu ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
Trần Giang Hà quay đầu dùng răng cắn nắp chai nước ngọt, ực ực uống một ngụm lớn rồi ợ một hơi sảng khoái, sau đó hỏi Khương Diệc Xu: “Có muốn tôi đút nước ngọt cho cậu không?”
“Không, không muốn.” Khương Diệc Xu rất khó từ chối ý tốt của anh.
“Được rồi, vậy chính cậu tự uống.” Trần Giang Hà cũng không miễn cưỡng, đưa nước ngọt cho cô, rồi lại đưa năm viên nhỏ còn lại cho cô.
“Cậu không ăn sao?” Khương Diệc Xu hỏi.
“Bản thân ăn không có ý nghĩa, tôi càng thích nhìn cậu ăn.”
Trần Giang Hà từ trong túi móc ra một điếu thuốc, sau khi châm liền dời sang một bên, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nheo mắt nhìn chằm chằm Khương Diệc Xu.
“Đi dạo phố với nha đầu này, vừa giống như mối tình đầu của cặp đôi, vừa giống như anh trai dẫn theo em gái, cảm giác rất kỳ diệu.”
“Nếu đi với cô Từ, lại sẽ là cảm giác gì?”
Trong lòng Trần Giang Hà mơ tưởng viển vong, thậm chí còn sinh ra một ý tưởng hết sức bạo gan, may mà lúc mấu chốt lại sặc khói, kịp thời bóp chết ý xấu của mình.
Đợi Khương Diệc Xu ăn xong, Trần Giang Hà lại dẫn cô đến khu phố quần áo để mua quần áo.
Dựa theo kế hoạch Trần Giang Hà, kế tiếp lịch trình là ăn cơm tối, xem phim, đi dạo chợ đêm, sau đó qua 12 giờ, ký túc xá trường học đóng cửa không vào được, thế là tìm một khách sạn gần đó đặt phòng, ôm cô ngủ, hoàn mỹ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận