Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 541: Lần Sau Cậu Lướt Qua, Thế Giới Đã Mất Tôi

Chương 541: Lần Sau Cậu Lướt Qua, Thế Giới Đã Mất Tôi
“Cậu tìm khoản vay ngân hàng, vì vốn công ty đang căng thẳng sao?” Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng hỏi.
“Đúng vậy.” Trần Giang Hà gật đầu, hỏi cô: “Nếu em phá sản, trở thành người nghèo không một xu dính túi, thậm chí còn nợ nần chồng chất, cô có bỏ chạy không?”
“Tôi chạy đi đâu?” Từ Chỉ Tích mỉm cười hỏi ngược lại, kéo cánh tay anh lắc lư nói: “Đều khó khăn nhất là tên khốn cậu rồi, dù đắng dù khó cũng phải nghiến răng cùng cậu vượt qua.”
Dứt lời, cô lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách đưa cho anh: “Trong đây chứa tất cả số tiền kiếm được từ việc mở cửa hàng trực tuyến vào năm ngoái, còn có một chút tích góp của chính tôi, cậu cầm đi.”
Trần Giang Hà nhận lấy tấm thẻ này, bước về phía máy ATM, đưa thẻ vào nhập 6 chữ số ngày sinh của mình kiểm tra số dư, mặt đầy kinh ngạc hỏi Từ Chỉ Tích: “Bình thường cô không tiêu tiền sao?”
Từ Chỉ Tích chớp mắt: “Ngoài việc thỉnh thoảng mua đồ ăn nấu nướng và thỉnh thoảng mua quần áo, ở trường cũng không có chi tiêu nào khác.”
“Mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, túi hàng hiệu gì đó?” Trần Giang Hà hỏi tiếp.
“Mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm tôi ít dùng, một năm mua một lần là đủ rồi.” Từ Chỉ Tích mỉm cười trả lời: “Túi hàng hiệu tôi không thích.”
“Vậy cô thích gì?” Trần Giang Hà lại hỏi.
Anh tưởng rằng mình đã rất hiểu rõ Từ Chỉ Tích, không ngờ yêu lâu như vậy, thậm chí ngay cả sở thích cá nhân của cô đều chưa hiểu hết.
“Cậu.” Từ Chỉ Tích mỉm cười, suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Trừ cậu ra, tôi còn thích tiết kiệm tiền.”
“Hai sở thích của cô thực sự tuyệt vời.” Trần Giang Hà giơ tay lên like cho cô.
Một tiếng bịch vang nhỏ, thẻ ngân hàng lui ra, Trần Giang Hà lấy thẻ trả lại cho Từ Chỉ Tích, đồng thời lại lấy ra một tấm thẻ ngân hàng của mình đưa đến trong tay cô: “Sau này em sẽ liên tục tiết kiệm tiền vào thẻ này, cô giữ giúp em nha.”
“A?” Từ Chỉ Tích hơi mơ hồ: “Không phải hiện tại cậu đang thiếu tiền sao?”
“Thiếu tiền thì thiếu tiền.”
Trần Giang Hà mỉm cười nhéo má Từ Chỉ Tích: “Tiền nuôi vợ và tiền sữa cho con sau này, em phải tiết kiệm trước cho cô.”
Khuôn mặt Từ Chỉ Tích đỏ bừng, vô tình lại bị anh thu hút, hơi cúi đầu nói: “Ai muốn sinh con cho cậu chứ.”
“Vừa rồi ai chủ động nói thích em thế?” Trần Giang Hà hỏi: “Là em sao, tiểu Tích Tích?”
“Không phải tôi.” Từ Chỉ Tích vừa nghe biệt danh tiểu Tích Tích này liền vô cùng xấu hổ, vội phủ nhận: “Cậu nghe lầm rồi.”
Trần Giang Hà cười: “Kế bên máy ATM ngân hàng có camera giám sát độ nét cao, nếu không em tìm chủ tịch Chu lấy chút bằng chứng nhé?”
“Hừ.” Từ Chỉ Tích hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy bản thân lần này hoàn toàn bị anh nắm thóp, nhưng lại không chịu dễ dàng nhượng bộ: “Không nói với cậu nữa, tôi phải về trường đây.”
“Vài ngày nữa là đến Tết rồi, cô còn về trường làm gì, trực tiếp về nhà với em không tốt hơn sao?” Trần Giang Hà đuổi theo bước chân cô.
“Được.” Từ Chỉ Tích quay đầu liếc nhìn anh, gật đầu đồng ý: “Về trường lấy đồ trước đã.”

Trần Giang Hà đưa Từ Chỉ Tích về nhà ăn tết là chuyện trong kế hoạch, Lâm Tư Tề ở Thẩm Quyến ăn tết cùng ba mẹ, không có tình huống đặc biệt, cô thư ký nhỏ và cô Từ sẽ không gặp nhau ở Hoàn Thành.
Điểm khó khăn quay lại lần này ở chỗ là làm thế nào để tránh cho Khương Diệc Xu và Từ Chỉ Tích chạm mặt.
Trần Giang Hà về nhà không thể nào không gặp Diệc Xu, người yêu gặp nhau trong dịp nghỉ lễ là chuyện rất bình thường, không gặp ngược lại đâm ra bất thường.
Ngoài ra khoảng cách giữa nhà họ Khương và nhà họ Trần không tính là xa, chỉ cần ngồi xe buýt vài trạm đã đến rồi.
Nếu như Khương Diệc Xu giống mùa xuân năm ngoái, hơn nửa đêm chạy đến tìm anh, lại đúng lúc đụng phải cô Từ, cảnh tượng đó quá mức kính bạo, Trần Giang Hà không dám nghĩ đến.
“Brừm brừm brừm.”
Trần Giang Hà đang suy nghĩ nên trải qua năm mới này thế nào, điện thoại rung lên.
Lấy ra liếc nhìn ID người gọi, có chút bất ngờ, thế mà là Hàn Thu Nhã.
Con số này đã có trong danh bạ của Trần Giang Hà từ lâu, chưa bao giờ có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, hôm nay chợt nổi lên khiến anh cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Tìm tôi có chuyện gì không?” Trần Giang Hà hỏi.
Hàn Thu Nhã ở đầu dây bên kia thoáng trầm mặc chốc lát, sau đó thanh âm ảm đạm mở miệng nói: “Trần Giang Hà, cậu có thể giúp tôi liên lạc với Tần Thiệu Hải được không?”
Trần Giang Hà nghe nói như vậy, trái tim đập nhanh, vô thức hỏi: “Cậu ấy xảy ra chuyện gì sao?”
Kể từ lần trước sau khi uống rượu với Tần Thiệu Hải ở cổng Đại Học Công Nghệ Quảng Đông, Trần Giang Hà đã quá bận rộn với công việc kinh doanh và tài chính của công ty Light Chaser, cơ bản không liên lạc với anh ta, cũng không biết anh ta rốt cuộc có thoát ra khỏi cái bóng thất tình chưa, cho nên đột nhiên nhận được cuộc gọi Hàn Thu Nhã nhờ anh liên hệ Tần Thiệu Hải giúp, trong lòng lộp bộp lo lắng thằng nhóc đó xảy ra chuyện.
“Tôi không biết.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận