Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 198: Điện Thoại Phải Nộp Lên Để Kiểm Tra Toàn Diện

Chương 198: Điện Thoại Phải Nộp Lên Để Kiểm Tra Toàn Diện
“Chết tiệt, bài hát này có độc.”
Trần Giang Hà nhịn không được chửi thẩm, truyện cổ tích đang yên đang lành, tự nhiên hát thương cảm như vậy làm gì?
Cũng may một bài hát còn chưa phát xong, xe taxi đã đến cửa khách sạn.
Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã đi trước đã đến trước, lúc Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu xuống xe, hai người kia đang ở cách đó không xa ra sức đào tuyết, đắp người tuyết.
"Giang Hà, đến đây chơi đi!"
Tần Thiệu Hải vẫy tay với Trần Giang Hà, lớn tiếng nói: "Cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy tuyết dày như vậy, đêm nay không muốn ngủ trong khách sạn, muốn vung vẫy trên tuyết.
“Nói cứ như cậu đã từng nhìn thấy tuyết mỏng rồi ấy, hai người cứ vung vẩy trên tuyết đi, tôi và Khương Diệc Xu đều mệt mỏi, đi vào phòng ngủ một giấc trước đã, sáng mai lại chơi với hai người.”
Trần Giang Hà phất tay tạm biệt Tần Thiệu Hải, dắt Khương Diệc Xu đi vào đại sảnh khách sạn, lấy chứng minh thư ra làm thủ tục vào ở.
Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã rất nhanh đã đuổi theo, hai tay Hàn Thu Nhã bị lạnh đến đỏ bừng, lạnh như băng, thừa dịp Trần Giang Hà không phòng bị, bộp một nhát đập lên trên cổ anh.
“Đệt.”
Trần Giang Hà giật mình.
Hàn Thu Nhã cười haha chạy đi, sau đó nói: "Trần Giang Hà, buổi tối tôi và Diệc Xu một phòng, cậu và Tần Thiệu Hải một phòng, hai người cũng đừng lừa chúng tôi, lén lút làm chút chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng nha.”
“Còn nữa, điện thoại của cậu phải nộp lên, đêm nay tôi muốn thay Diệc Xu kiểm tra, tiến hành kiểm tra toàn diện, miễn cho cậu nói ngon nói ngọt ba câu bốn câu lừa gạt cậu ấy, cậu ấy ngốc như vậy còn chẳng hay biết gì.”
Trần Giang Hà mặt đầy thản nhiên lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đột nhiên Tần Thiệu Hải dũng cảm bước ra!
Chỉ thấy anh ta sải bước đến bên cạnh Hàn Thu Nhã, chặn ngang liền ôm lấy cô, tràn đầy ngang ngược nói: “Thu Nhã, cậu đủ rồi.”
Hành động này của Tần Thiệu Hải vừa đường đột lại lớn gan, Hàn Thu Nhã lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm giống như chuông đồng, mặt đầy kinh ngạc, ấp úng hỏi một câu: “Tần Thiệu Hải, cậu, cậu đang làm gì vậy?”
“Tôi khuyên cậu đừng xen vào chuyện của người khác.”
Vẻ mặt Tần Thiệu Hải thành thật, nghiêm túc nói: “Diệc Xu người ta còn chưa nói kiểm tra điện thoại của Giang Hà, cậu đang vớ vẩn dắt mũi cái gì, cho dù là bạn tốt, bạn thân tốt, cũng phải biết tiến biết lùi, mọi việc phải có mức độ, quá giới hạn sẽ làm cho người ta thấy phiền phức.”
Hàn Thu Nhã sửng sốt.
“Cậu không thể học hỏi từ tôi sao?”
Tần Thiệu Hải cảm thấy mình đang chiếm lý, rất hăng hái nói tiếp: “Cậu có thấy tôi sẽ bảo Khương Diệc Xu lấy cuốn nhật ký cấp 3 lúc cậu ta viết cho Trần Giang Hà xem không? Dĩ nhiên sẽ không! Người anh em là người có nguyên tắc, lúc cần bản lĩnh thì bản lĩnh, nên im miệng thì không mở miệng.”
“Cậu, cậu cái này…” Hàn Thu Nhã cảm thấy lời này của Tần Thiệu Hải nói từng câu đều có lý, ngoài miệng lại có chút không phục, thì thầm: “Tôi chỉ thuận miệng nói, cậu kích động cái gì chứ, còn có… Cậu có thể bỏ tay biến thái ra khỏi người tôi, đừng ôm tôi được không?”
“Ôm một chút thì thế nào, tôi luôn đối xử với cậu như anh em tốt, ôm cậu không khác biệt mấy với ôm Giang Hà, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Tần Thiệu Hải trực tiếp dùng chiêu trò trước đây của Trần Giang Hà đối với Khương Diệc Xu, dùng trên người Hàn Thu Nhã.
“Cái này cũng được sao?” Trần Giang Hà không khỏi thay Tần Thiệu Hải nặn một chút mồ hôi lạnh.
Đúng như dự đoán.
“Bụp!”
Tần Thiệu Hải vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng như đánh trống từ chỗ bụng anh ta truyền đến.
“Hí…”
Tần Thiệu Hải ngược lại hít một hơi lạnh, khom người lui về phía sau mấy bước, mặt đầu đau đớn nói: “Thu Nhã, cậu thật là độc ác.”
“Hừ.” Hàn Thu Nhã siết quả đấm, hừ nhẹ một tiếng, hiện ra hết diện mạo cô gái nam tính vốn có: “Tôi cũng không giống Diệc Xu nhẹ nhàng như vậy, bị Trần Giang Hà bắt nạt còn đứng tại chỗ bất động, thằng nhóc như cậu chơi trò cũ với tôi, rõ ràng là muốn nếm thử quả đấm thép của tôi mà.”
“...” Tần Thiệu Hải nghe nói như vậy trực tiếp á khẩu không trả lời được, chỉ muốn đặt mông ngồi trên đất, nôn ra vài lít máu bày tỏ kháng nghị.
Hàn Thu Nhã nhìn đều lười nhìn anh ta, chống nạnh đứng tại chỗ, nhìn Trần Giang Hà rồi lại nhìn Khương Diệc Xu, mím môi, không nói chuyện kiểm tra điện thoại Trần Giang Hà nữa.
“Thời khắc mấu chốt xả thân vì tôi đỡ đạn, vẫn là cậu, Thiệu Hải.”
Trong lòng Trần Giang Hà lặng lẽ tán thưởng Tần Thiệu Hải, tuy nói trong điện thoại anh cũng không có thứ gì mờ ám, suy cho cùng đã sớm hình thành thói quen: Thường xuyên xóa nhật ký trò chuyện QQ giữa những người khác giới, xóa bỏ tin nhắn vào ngày hôm sau, đến nổi nhật ký cuộc gọi, xóa bỏ những cái lâu, giữ lại những cái gần.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận