Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 567: Cách Đút Cơm Ấm Áp Hơn

Chương 567: Cách Đút Cơm Ấm Áp Hơn
"Ồ."
Trịnh Gia Hân ồ xong một tiếng rồi chạy ra cửa thay giày.
"Hù."
Sau khi Trần Giang Hà cúp điện thoại, anh thở dài một hơi, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, sau khi tận hưởng trọn vẹn rồi thì quay người ném vào thùng rác, lấy ra một viên kẹo từ một túi khác bỏ vào miệng. Sau đó gọi điện cho cô Từ để hỏi lịch trình chuyến bay để có thể đến trước đón cô.
Đi máy bay, ngoại trừ việc phải đến sân bay trước vài tiếng để chờ chuyến bay, sau đó dễ dàng bị chậm vài tiếng, tiếng ồn lớn, nhiễu loạn luồng không khí thì về cơ bản không có vấn đề gì khác. Trần Giang Hà đến sân bay Hồng Kiều lúc mười giờ tối, hơn mười hai giờ đêm thì đón được Từ Chỉ Tích : "Đợi lâu lắm rồi nhỉ."
Từ Chỉ Tích đẩy vali, chạy thật nhanh về phía Trần Giang Hà, vừa đến nơi, thấy anh vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình, không khỏi giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt anh.
"Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy."
Trần Giang Hà tiến lên hai bước, trực tiếp đưa tay ra ôm chặt Từ Chỉ Tích trong lòng, hít thật sâu hương thơm thoang thoảng trên người cô: “Mấy ngày trước, anh còn nằm mơ thấy em đang dạy kèm toán cao cấp cho anh ở trong thư viện, anh đang tính tranh thủ thời gian kết thúc công việc để quay về Quảng Đông gặp em, không ngờ tối nay lại gặp được em.”
"Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, anh vẫn còn nhớ sao?"
Từ Chỉ Tích mỉm cười xinh tươi, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào cằm anh.
Trần Giang Hà cười, kéo tay cô ra: “Không được cử động, để Trần đại gia sờ thử, xem xem rốt cuộc là thực hay là mộng cảnh.”
Hai má Từ Chỉ Tích hơi đỏ lên: “Có rất nhiều người đang nhìn đó.”
Vừa dứt lời, một chàng thanh niên đi tới nhìn hai người, “căm hận người xấu việc xấu như kẻ thù” lẩm bẩm: “Bắp cải ngon lại dành cho lợn ( thường chỉ cô gái xinh đẹp lại lựa chọn anh chàng tướng mạo bình thường).”
"Này, cậu nói cái gì ?" Trần Giang Hà quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Thấy anh hung hãn, nam thanh niên hậm hực nhanh chóng bỏ đi.
Trần Giang Hà quay đầu nhìn Từ Chỉ Tích, có chút tức giận nói: "Vừa rồi em nghe thấy rồi chứ, anh ta mắng anh là bắp cải."
Từ Chỉ Tích mỉm cười, cúi đầu đến gần yết hầu của anh, nhẹ nhàng di chuyển lên xuống.
"Nhột ~"
Trần Giang Hà nhịn không được, mới mấy giây là không kiên trì được nữa, anh lùi lại nửa bước, nâng đôi má trắng nõn không tì vết của cô lên, cười hì hì hỏi: “ Ở trên máy bay có phải là em chưa ăn gì không ?"
"Ừ." Từ Chỉ Tích gật đầu, cô không thích ăn trên máy bay, bình thường chỉ uống nước.
"Nào, đi theo anh."
Trần Giang Hà một tay nắm tay cô, một tay xách hành lý, sải bước dài dẫn cô ra khỏi sân bay đi đến bãi đậu xe.
"Ở Thượng Hải không tìm được nhà hàng có đồ ăn Vụ Nguyên nào cả, anh đã chuẩn bị sẵn mấy món đặc sản Giang Tây, xem xem có hợp khẩu vị của em hay không."
Trần Giang Hà lái một chiếc xe thương vụ đi ra đón Từ Chỉ Tích, phía sau có một hộp giữ nhiệt đựng đồ ăn mua ngoài, trong hộp được bọc bởi một lớp áo bông, bên trong có sáu hộp giữ nhiệt nhỏ, bốn món ăn, một món canh, và một hộp cơm. Khi anh lấy mở ra, vẫn còn bốc lên hơi nóng.
Gà ba ly, bún thịt, rau cần xào thịt heo, bắp cải xào, món canh được ninh trong nồi đất và cơm được làm từ gạo cống, một đặc sản lâu đời của Giang Tây.
Trần Giang Hà thậm chí còn chuẩn bị một bàn ăn nhỏ đơn giản, đặt ở hàng ghế sau, đóng cửa xe lại bật đèn lên, không gian hơi nhỏ nhưng lại có bầu không khí ấm áp.
Làm xong mấy việc này, Trần Giang Hà lấy ra một bông hồng giống như trò ảo thuật, nói nhỏ vào tai Từ Chỉ Tích: "cô Từ, ngày lễ vui vẻ."
Từ Chỉ Tích quay nghiêng mặt lại, hôn nhẹ lên môi anh, cười rạng rỡ nói: “Cảm ơn anh, bạn học Trần Giang Hà.”
Nói xong, Từ Chỉ Tích cầm đũa lên nếm thử món ăn Trần Giang Hà đặc biệt chuẩn bị cho mình, món nào cũng hợp khẩu vị, canh được ninh trong nồi đất cũng rất tươi, cơm càng thơm và dẻo, đôi mắt bất giác hơi nheo lại.
“Anh ăn cùng em một chút đi.” Từ Chỉ Tích gắp thức ăn để lên cơm, dùng thìa đút vào miệng Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười ngây ngô nói: "Hy vọng sau này bảy mươi tám mươi tuổi, anh vẫn có thể được hưởng thụ đãi ngộ này."
“Nằm mơ đi.” Từ Chỉ Tích mỉm cười dịu dàng, đút xong một miếng, cô lại đổi món khác đút cho anh miếng thứ hai.
"Đúng vậy, nghĩ thôi cũng thấy đẹp." Trần Giang Hà cười nói: "Thìa lạnh như băng, anh muốn trải nghiệm cách thức đút cơm càng ấm áp hơn."
“Hả?” Từ Chỉ Tích chớp chớp mắt, thấy anh nhìn môi cô có chút ý đồ xấu xa, cô lập tức hiểu ra thế nào là cách đút cơm ấm áp hơn.
……..
Tháng ba ở Thượng Hải, lúc sáng sớm trời vẫn hơi lạnh.
Tuy nhiên, từ trước đến nay sức nóng của siêu đô thị này luôn được hỗ trợ bởi sự nổi tiếng mạnh mẽ của nó. Dù trời đã khuya nhưng các tòa nhà xung quanh vẫn đèn đuốc sáng trưng, đường phố tấp nập xe cộ và người qua lại, như là thành phố không bao giờ ngủ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận