Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 564: Hắn Càng Lợi Hại, Tôi Lại Càng Có Hứng Thú

Chương 564: Hắn Càng Lợi Hại, Tôi Lại Càng Có Hứng Thú
“Đúng vậy." Triệu Thụy An cười gật đầu, chợt chuyển đề tài: "Nhưng tên nhóc Trần Giang Hà kia là một tên ngốc, sự nghiệp như diều gặp gió như vậy, nhưng không hiểu quy củ. Đầu năm nay, trên địa phận Việt Đông cũng không có mấy công ty dám không đề tên anh Vinh trong danh sách cổ đông đâu.”
“Đừng nịnh nọt nữa.”
Anh Vinh liếc mắt, trong tay vừa hút được một nửa điếu thuốc lá thì ném xuống đất: "Một sinh viên đại học có thể tạo ra một doanh nghiệp có sức ảnh hưởng như vậy, chắc chắn phải có căn cơ .”
"Quả thật có căn cơ, nhưng phóng tầm mắt khắp toàn bộ Việt Đông này, còn có người anh Vinh không dám động sao?"
Vốn hắn cũng không muốn trực tiếp tìm anh Vinh đối phó với Trần Giang Hà, nhưng mấy ngày nay Trần Giang Hà thường xuyên hành động trên thị trường chứng khoán, trực tiếp động đến lợi ích của tập đoàn Triệu thị, Triệu Thụy An vì muốn giúp đỡ người nhà, cho nên cũng phải ra ngoài hành động một chút.
“Hắn càng lợi hại, tôi lại càng có hứng thú.”
Trong mắt anh Vinh nổi lên thần thái khác thường: "Công ty niêm yết mấy chục tỷ thậm chí trên trăm tỷ cơ à, nếu lão tử chiếm được một nửa cổ phần, vậy chắc chắn giàu to rồi, các anh em cũng có thể theo đó mà lên bờ."
“Anh Vinh.... "Triệu Thụy An còn muốn nói thêm gì đó.
Anh Vinh không kiên nhẫn cắt ngang: "Được rồi, cậu đừng nói nữa, ngày mai tôi dẫn người đi tìm hắn ta thương lượng chuyện chuyển nhượng cổ phần, nếu cậu có xích mích với hắn, có thể qua đó góp vui.”
Nói xong, Anh Vinh mang theo mười mấy tiểu đệ, xoay người rời đi.
Anh Vinh đi rồi, Lý Niệm Đào tò mò hỏi một câu: " Anh Triệu, Anh Vinh này có lai lịch gì, thoạt nhìn hình như rất lợi hại?”
Triệu Thụy An tự châm điếu xì gà, hít nhẹ một hơi, hời hợt nói: "Anh ta à, chỉ là một tên đầu đường xó chợ chui ra từ nhà ga Việt Đông mà thôi.”
“Hả?" Lý Niệm Đào khó hiểu, một tên đầu đường xó chợ lấy đâu ra khí thế lớn như vậy? Qua cuộc đối thoại vừa rồi, cô ta cảm giác Triệu Thụy An ở trước mặt người ta chính là bề dưới.
“Nghe nói qua Trương Quảng Vinh chưa?" Triệu Thụy An thuận miệng hỏi.
Lý Niệm Đào bỗng dưng trừng to mắt, líu lưỡi nói: "Người.. người này không phải đã chết rồi sao?"
Triệu Thụy An nở nụ cười, nói: "Người tốt không sống lâu còn tai họa lại sống mãn kiếp. Trương Quảng Vinh có thể từ dưới đáy nhà ga, lăn lộn trở thành lão đại mà ai cũng kính sợ, đương nhiên sẽ sống tốt hơn so với đa số người khác, làm sao có thể dễ chết như thế được?"
Lý Niệm Đào chỗ hiểu chỗ không gật đầu, sau đó hỏi: "Trước khi đi anh ta nói ngày mai sẽ tìm Trần Giang Hà thương lượng chuyện chuyển nhượng cổ phần công ty, là dự định tới cửa vơ vét tài sản sao?"
“Hành động cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ, dù sao công ty nào bị hắn nhắm vào, hoặc là ngoan ngoãn giao ra cổ phần, hoặc là bị lột da.”
Triệu Thụy An đưa điếu xì gà vừa mới hút đến bên miệng Lý Niệm Đào, tay kia sờ ngực cô ta nói: "Ngày mai chúng ta đi xem náo nhiệt, chờ xem kịch vui đi.”
Sáng sớm hôm sau, Triệu Thụy An đã lái xe đưa Lý Niệm Đào tới cửa sau Đại học Tài chính Quảng Đông.
Để khiêm tốn, hắn đặc biệt đem Rolls - Royce đổi thành Land Rover, dừng ở một đầu hẻm cách căn cứ địa của Light Chaser không xa.
Vốn tưởng rằng Trương Quảng Vinh cũng sẽ sớm dẫn người tìm tới cửa, không ngờ đợi đến khi mặt trời lên cao cũng không thấy động tĩnh gì.
Triệu Thụy An đợi đến phát chán, bèn cùng Lý Niệm Đào làm một trận ở trên xe, vài giây sau lại buồn bực đứng lên, châm điếu thuốc lấy lại tinh thần, gọi điện thoại cho Trương Quảng Vinh.
“Alo, Anh Vinh.”
Triệu Thụy An lạnh nhạt mở miệng: “Anh tối hôm qua không phải nói muốn đến làng đại học Long Động đi dạo sao, khi nào thì tới đây?"
“Không đến nữa.”
Trương Quảng Vinh lạnh nhạt đáp lại.
Triệu Thụy An nghe vậy có chút kinh ngạc, sau đó cười khích tướng nói: "Anh Vinh, long đàm hổ huyệt anh cũng dám xông vào, huống chi một cái động rồng nho nhỏ như này, còn không phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Tôi còn đang chờ được nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của con rồng nhỏ Trần Giang Hà này trước mặt anh đấy.”
“Cậu cho rằng chỗ đó là chỗ cho trẻ con chơi à?”
Trương Quảng Vinh khịt mũi coi thường nói: "Muốn lăn lộn bên ngoài phải xem xét bối cảnh, đơn vị, Quốc tư Việt Đông và Trung Tín đều có cổ phần ở công ty đó rồi. Giờ tìm tới cửa còn phiền phức hơn cả cướp ngân hàng, tôi cho cậu mượn mười cái gan cậu có dám không?"
Triệu Thụy An nghe vậy nhíu mày, thầm nghĩ nếu tôi dám, cần gì phải giật dây anh làm chim đầu đàn à?
“Tôi biết cậu không dám." Trương Quảng Vinh cười lạnh: "Tôi còn có việc, cúp máy đây.”
Tít tít tít!
Điện thoại cúp rồi.
“Đệt.”
Triệu Thụy An nhịn không được chửi thề, thầm nghĩ tối hôm qua là ai ở cửa quán bar ra oai vang trời rền đất, lại còn gọi lão tử tới góp vui?
“Anh Triệu, Anh Vinh kia có việc không tới được sao?”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận