Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 385: Em Muốn Xem Con Mèo Bên Cạnh Nhà Anh

Chương 385: Em Muốn Xem Con Mèo Bên Cạnh Nhà Anh
Ba giờ chiều, Trần Giang Hà trở về Group Buying Take Away “Light Chaser”, gặp mặt tổng giám kỹ thuật Thái Kiến Tùng.
Trần tổng ngốc nghếch lắm tiền, không nói lý tưởng cũng không nói công việc, mở ngăn kéo đưa ba xấp tiền mặt làm tiền thưởng nghỉ lễ, sau khi đưa tiền xong liên tục khuyên lão Thái chú ý thân thể, tận lực ít thức đêm, ít tăng ca, trong dịp Quốc Khánh ở bên vợ con nhiều một chút, thả lỏng một chút.
Thái Kiến Tùng tham gia công tác gần hai mươi năm, chưa bao giờ gặp qua ông chủ như vậy, lúc cất tiền đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, hốc mắt hơi phiếm hồng, nhìn ngôi nhà riêng này biến thành cơ sở kinh doanh, trong lòng không hiểu sao sinh ra lòng trung thành mãnh liệt trước nay chưa từng có.
“Nếu như phát triển thuận lợi, thật sự rất chờ mong nhìn thấy Light Chaser rung chuông ra mắt công chúng, khoảnh khắc Trần tổng hăng hái khí phách, tỏa sáng vạn trượng.” Trong lòng Thái Kiến Tùng mặc niệm, chợt sải bước trở về bộ phận kỹ thuật, càng thêm dụng tâm tập trung vào công việc.
Nhưng mà chuyện rung chuông ra mắt công chúng này đối với Trần Giang Hà mà nói hiển nhiên còn có chút xa xôi, bây giờ anh càng quan tâm ngày nghỉ Quốc Khánh sắp đến.
Vốn tưởng rằng bảy ngày nghỉ này cũng sẽ trở về gặp phụ huynh cùng với cô Từ, thư ký nhỏ, không nghĩ đến buổi tối ngày 28 tháng 9, Khương Diệc Xu chủ động gọi điện thoại đến, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: "Anh ơi, Quốc Khánh đến nhà em một chuyến đi, cơn nghiện rượu của ba em lại đến rồi, muốn cùng anh uống mấy chén.”
“Được.” Trần Giang Hà đồng ý không chút do dự, sau đó hỏi: "Chiều ngày 30 em có tiết không?"
“Có.” Khương Diệc Xu gật gật đầu, thành thật nói: “Nhưng chỉ có một tiết Tin học học đến bốn giờ chiều thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn chương trình học dán trên tường của phòng ký túc xá, chiều ngày 30 thế mà có hai tiết Quản trị Marketing và Kinh tế vi mô, anh bĩu môi nói: "Chiều ngày 30 có hai tiết tự chọn không quan trọng, anh có thể sớm qua gặp em và dì nhỏ, chúng ta trở về sớm một chút, tranh thủ đi qua nhà em ăn cơm tối, thế nào?"
“Được, được.” Khương Diệc Xu vui vẻ gật đầu liên tục, lại dặn dò: “Gần đây trời bão, nhiệt độ giảm hơi nhiều, phải chú ý giữ ấm.”
“Khụ khụ, em không nói thì anh cũng quên.” Trần Giang Hà ho nhẹ hai tiếng, có chút xấu hổ nói: “Anh mới đi từ ký túc xá ra ban công, gió thổi đến vù vù, đột nhiên cảm giác dưới háng chợt lạnh, mông nhỏ cũng lạnh lẽo theo.”
Khương Diệc Xu nghe được lời này, ngại ngùng hỏi một câu: "Anh, có phải anh không... không mặc quần đùi?”
“Đúng vậy.” Trần Giang Hà gật đầu thừa nhận: “Anh vốn định chuẩn bị đi tắm, quần áo đã cởi sạch sẽ thì em gọi điện thoại đến, anh nghi ngờ em tính toán đúng thời gian đánh lén anh.”
“Không có, chắc chỉ là trùng hợp.” Khương Diệc Xu ngẫm lại hình ảnh Trần Giang Hà trần truồng đứng ở ban công nghe điện thoại, hai má không tự giác phiếm hồng, dịu dàng thúc giục nói: “Anh mau đi tắm đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Lát nữa đi.” Trần Giang Hà không nỡ cúp điện thoại nhanh như vậy: “Anh muốn nói chuyện với em một lát.”
“Được.”
Hai má đỏ ửng của Khương Diệc Xu nổi lên nụ cười nhợt nhạt, mỗi lần nói chuyện điện thoại hay gặp Trần Giang Hà đều là niềm vui nhỏ trong cuộc sống đại học của cô.
Thậm chí cô còn lặp lại thói quen ghi chép hồi trung học tiểu học, viết từng chút từng chút những gì ngày thường làm cùng Trần Giang Hà vào nhật ký, cũng cẩn thận thêm mấy bức tranh minh họa nhỏ vào.
Khác với cuộc sống đại học phong phú đa dạng của Trần Giang Hà, quỹ đạo hoạt động của Khương Diệc Xu ở trường Trung Đại gần như không khác nhiều so với thời gian học trung học phổ thông.
Năm nhất: Tòa nhà dạy học, thư viện, căn tin, cửa hàng trà sữa Đại Khẩu Cửu và ký túc xá.
Năm hai: Tòa nhà dạy học, thư viện, chỗ ở của dì nhỏ, ba chỗ đều đi một đường.
Mấy ngày nay dì nhỏ nhận nuôi một con mèo nhỏ rất đáng yêu lại rất hung dữ từ tầng dưới của tiểu khu, chỉ có lúc cho nó ăn mới cho người ta sờ hai cái, sờ nó lúc khác, thì nó kêu meo ô meo ô muốn cào người.” Khương Diệc Xu nói.
Trần Giang Hà cười cười, nói: "Loại sinh vật tên mèo này bình thường khá thân với con trai, lát nữa anh bớt chút thời gian qua giúp các em dạy dỗ nó vài ngày, thuận tiện dạy nó lộn ngược."
Nghe vậy, Khương Diệc Xu mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Con mèo bên cạnh nhà anh sau đó thật sự lộn ngược sao?”
"Thật sự, không chỉ lộn ngược ra sau, còn có thể bắt tay, hơn nữa nghe hiểu được tiếng người, thỉnh thoảng còn có thể nói vài câu tiếng người." Trần Giang Hà nói.
“Lợi hại như vậy sao?” Khương Diệc Xu vừa kinh ngạc vừa tò mò.
"Đúng, chú hàng xóm họ Ngô, cho nên mèo nhà chú ấy thường xuyên gọi chú ấy là lão Ngô, lão Ngô~" Trần Giang Hà cười hì hì nói, thuận tiện hỏi một câu: "Em có muốn theo anh về nhà thăm nó không?"
Khương Diệc Xu chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Có phải chỉ vào buổi tối lúc ngủ nó mới chui vào phòng ngủ từ cửa sổ, ngủ ở đầu giường của anh?"
“Đúng vậy, tầm rạng sáng hai ba giờ.” Trần Giang Hà nói.
Khương Diệc Xu nhẹ nhàng cắn môi, hơi do dự một lát, nói: "Em muốn xem nó một chút.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận