Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 671: Tôi Không Thích Bạn, Lại Thích Bạn

Chương 671: Tôi Không Thích Bạn, Lại Thích Bạn
Dương Vãn Tình đã nhận được thông tin nội tình từ em gái, Sequoia Capital và Tập Đoàn Xí Nga sẽ thoái vốn khỏi Light Chaser, bán ra tất cả quyền sở hữu cổ phiếu.
Dưới tình hình này gọi điện tìm Trần Giang Hà vay chút tiền quay vòng chỉ là một câu nói đùa, không ngờ anh mượn cớ tín hiệu kém trực tiếp cúp điện thoại, càng không ngờ anh lại vác bao đay đến đưa tiền,
Trong bao đay của Trần Giang Hà chứa 200 vạn tiền mặt, khoản tiền này đối với Tập Đoàn Niêm Yết Sino-Ocean mà nói không đáng nhắc đến, nhưng trong mắt Dương Vãn Tình, cái này gọi là có tình có nghĩa.
Vấn đề vay tiền này, vay là tình cảm, không vay là bổn phận.
Bao đây rất đơn giản, nhưng người đàn ông vác bao đay đưa tiền đến lại rất tuấn tú.
“Cậu có phải là ông chủ than Sơn Tây không?” Khóe miệng Dương Vãn Tình lộ vẻ cười, trêu chọc hỏi.
Trần Giang Hà giơ tay xoa mồ hôi, thuận miệng hỏi lại: “Có bao giờ nhìn thấy ông chủ than nào đẹp tri như tôi không?”
“Chưa từng thấy.”
Dương Vãn Tình mỉm cười lắc đầu, rút vài miếng khăn giấy trên bàn, đứng dậy đưa cho anh, sau đó lấy lá trà bước đến phòng tiếp khách pha trà.
Có lẽ là do làm thêm giờ trong những ngày nghỉ lễ, hôm nay Dương Vãn Tình không mặc đồ công sở như trước đây, một chiếc áo sơ mi tay dài giản dị, phía dưới là quần chín tấc màu quả hạnh, vừa đủ để lộ ra mắt cá chân mịn màng, khi khom người người pha trà, cảm giác như ở nhà Ngự Tỷ tài đức vẹn toàn.
“Chẳng trách Triệu Thụy An lì lợm đeo bám luyến tiếc đến mức không buông tay, cưới cô ấy rồi, thì trực tiếp là người chiến thắng trong cuộc sống.”
Trong lòng Trần Giang Hà thầm nghĩ, không có gì bất ngờ xảy ra, trong tương lai Tập Đoàn Sino-Ocean sẽ trở thành công ty bất động sản hàng đầu trong nước dưới sự lãnh đạo của Dương Vãn Tình, dự án trải rộng khắp cả nước, thậm chí thị trấn nhỏ cấp 18 đều không ngoại lệ.
Dáng người đẹp cũng được đi, năng lực còn mạnh như vậy, người phụ nữ thế này, nhìn cả nước có bao nhiêu người?
DTV tưởng rằng chuyến này Trần Giang Hà đến, hẳn sẽ nói chuyện Tập Đoàn Xí Nga thoái vốn, không ngờ anh chẳng hề đề cập tới, uống xong vài tách trà liền đi.
Sau khi anh đi, Dương Vãn Tình liếc nhìn cái bao đay được quăng cạnh bàn làm việc.
Miệng bao rộng mở, bên trong không chỉ có từng xấp tiền mặt mới tinh, còn có một bó hoa.
Dương Vãn Tình sờ cằm suy nghĩ, đôi mắt chợt lóe: “Kỳ quái, tại sao mình phải nghĩ đến lần sau?”
Sau khi rời khỏi Tập Đoàn Sino-Ocean, Trần Giang Hà lái xe trở lại Đại Học Tài Chính.
Khỏi phải nói, trải nghiệm lái Rolls Royce quả thật rất tốt.
Mặc dù trong mắt Trần Giang Hà nó cũng chỉ là một chiếc xe tay ga bình thường, không khác gì Santana, Mazda, nhưng khi lái trên đường, xe phía trước sẽ luôn tự động nhường đường, xe phía sau chủ động giữ khoảng cách với xe, giảm đáng kể tỷ lệ tai nạn, hệ số an toàn rất cao.
Kỳ nghỉ Quốc Khách năm nay, Từ Chỉ Tích đặc biệt bận, từ khi Trần Giang Hà đưa thầy Mã đến trung tâm khởi nghiệp cho sinh viên, lượng truy cập vào ba cửa hàng quần áo Taobao trong tay cô gia tăng đáng kể, đơn đặt hàng tăng vọt.
Do đó nhà máy quần áo Thần Hi khẩn cấp đạt thêm dây chuyền sản xuất, mở rộng năng lực sản xuất từ 1000 bộ đến 2500 bộ quần áo may sẵn mỗi ngày.
Trần Giang Hà đậu xe ở cơ sở Light Chaser, đi bộ đến Trung tâm khởi nghiệp cho sinh viên.
Lúc này Từ Chỉ Tích đang ngồi trên băng ghế nhỏ, cúi đầu đóng gói hàng chuyển phát nhanh cùng các sinh viên làm bán thời gian.
Có nhiều đơn đặt hàng vào kỳ nghỉ, người làm việc lại ít, hàng nghìn bộ mà chỉ có cô Từ và bốn sinh viên nữ đang đóng gói.
Đây chính là nhược điểm của việc làm thêm đối với sinh viên, tính chủ động và tính ổn định trong công việc đều tương đối kém.
Nhưng cái này cũng không thể trách người ta, nhận bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu việc, nghỉ để nghỉ ngơi cũng là chuyện đương nhiên, cũng đâu phải tự mình làm ông chủ, vất vả toan tính con mẹ gì?
“Cô Từ, em qua một bên nghỉ ngơi một lát đi.”
Trần Giang Hà bước đến cạnh Từ Chỉ Tích, xắn tay áo lên đảm nhận công việc cô đang làm.
Từ Chỉ Tích có chút bất ngờ nhìn anh, vừa định hỏi một câu “anh biết đóng gói không”, kết quả trong chớp mắt Trần Giang Hà đã đóng gói xong một bộ.
Trần Giang Hà làm việc rất nhanh nhẹn, một chút cũng không giống như người mới vào nghề, cuộn băng kêu cót két trên tay anh, tốc độ thực sự còn nhanh hơn so với bốn sinh viên nữ kia.
Từ Chỉ Tích nghỉ ngơi chốc lát, đang định cầm một cuộn băng khác tiếp tục đóng gói, Trần Giang Hà đưa tay nắm lấy cổ tay cô, phát hiện cô Tư đang đeo chiếc vòng tay anh tặng, miệng cười toe toét nói: “Giao cho anh được rồi, em ra ngoài đi dạo xung quanh đi.”
Trong Từ Chỉ Tích ấm áp nhưng không có nghe anh, lặng lẽ nhường băng ghế nhỏ cho anh, sau đó cầm cuộn băng mang ra xa vài bước, ngồi làm việc.
Trần Giang Hà đứng dây, lấy điện thoại gọi cho Đường Nguyệt Đình.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận