Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 110: Thói Quen Đan Xen Của Tôi, Cậu Tiếp Nhận Được Không

Chương 110: Thói Quen Đan Xen Của Tôi, Cậu Tiếp Nhận Được Không
“Trưa hôm nay tôi muốn nếm thử ở nhà ăn của Đại Học Công Nghệ Quảng Châu.”
Trần Giang Hà gọi một ly trà sữa, cười hì hì nói với Khương Diệc Xu.
Khương Diệc Xu chớp mắt mấy cái, suy nghĩ rồi nói: “Vậy một lát tôi tìm Tần Thiệu Hải mượn thẻ cơm.”
Lời này của cô vừa mới nói ra khỏi miệng, cảm thấy có chút lỡ lời, che miệng lại, nhìn về phía Hàn Thu Nhã bên cạnh.
Hàn Thu Nhã cũng là sinh viên Quảng Châu.
“Mượn thẻ cơm làm gì? Hai người chúng ta cùng đi tìm cậu ta, nếu cậu ta dám không mời chúng ta ăn cơm, chúng ta sẽ bẻ gãy tay của cậu ta.” Trần Giang Hà trừng mắt hùng hồn mà nói.
“Hừ.”
Trần Giang Hà vừa dứt lời, liền nghe thấy Hàn Thu Nhã bên cạnh hừ một cái, sau đó lẩm bẩm nói: “Tôi cũng đi.”
“Cậu góp vui làm gì?”
Trần Giang Hà tức giận hỏi cô.
“Muốn quản cậu được không?” Hàn Thu Nhã cũng không phải đèn cạn dầu.
“Được rồi, dù sao Quảng Châu bên kia thiếu phụ nữ, heo nái đi vào cũng có thể được vây xem, cậu không sợ chết thì cứ đi theo.”
Trần Giang Hà cố tình hù dọa Hàn Thu Nhã, tránh cho cô gái này luôn thích làm đèn pha giữa anh và Khương Diệc Xu.
Anh ngược lại quên mất Hàn Thu Nhã chính là sinh viên Quảng Châu, trước đây dường như có nhớ nhưng thời gian đã lâu, cộng thêm không có chú ý đến cô, quên cũng là chuyện bình thường.
“Cậu nói bậy, tôi chính là sinh viên Quảng Châu! Trường chúng tôi là trường đại học tốt và nghiêm túc, các sinh viên nam người người đều rất lịch sự, đối với sinh viên nữ rất quan tâm, dáng vẻ này của cậu, nhìn đã biết không phải thứ tốt đẹp gì, theo tôi, Tần Thiệu Hải đều tốt hơn cậu!”
Hàn Thu Nhã trừng mắt nhìn Trần Giang Hà, thở hổn hển nói.
Thật ra thì cô cũng không có ác ý gì với Trần Giang Hà, trước khi nghe Trương Minh Kiệt nói anh thầm mến cô nhiều năm, trong lòng còn nổi lên gợn sóng, suy tính xem có nên hay không nên chấp nhận anh, kết quả người này trở tay liền dắt Khương Diệc Xu vào rạp phim, vậy mà hoàn toàn phớt lờ cô.
Dáng dấp Hàn Thu Nhã xấu xí, nhưng cô lại tưởng mình đẹp, cũng là có tính kiêu ngạo của con gái, với lại sự tự tin cũng cao hơn nhiều so với Khương Diệc Xu hoa khôi của Đại học Quảng Đông, vốn nghĩ mình dư sức xứng đôi với Trần Giang Hà, thật không ngờ anh vốn dĩ chướng mắt mình.
Ai có thể chịu đựng được điều này? Mọi người đều là con gái, tắt đèn đều giống nhau, ai lại cao quý hơn ai được chứ?
“Cậu một mình mang Tần Thiệu Hải ra để so sánh với tôi, chẳng lẽ cậu có ý không đúng đắn với cậu ta, hoặc là hai người đã…”
Trần Giang Hà híp mắt, lời đến cuối cùng bỗng nhiên không tiếp tục nói, nhưng có sự mơ hồ trong lời nói, kẻ ngu cũng có thể hiểu được anh muốn nói cái gì.
“Cậu lại nói bậy!” Hàn Thu Nhã nhìn Trần Giang Hà, trong nháy mắt có chút phát điên, giương nanh múa vuốt muốn cào anh, nhưng mà động tác của anh rất nhanh lập tức giữ khoảng cách.
Hàn Thu Nhã chỉ có thể phí công cào mấy cái trong không khí, sau đó tức giận nói với Khương Diệc Xu: “Diệc Xu, Trần Giang Hà cậu ta lăng nhục tôi, cậu ta lăng nhục tôi.”
“Sao hai người giống như oan gia vậy, gặp mặt liền cắn nhau?” Khương Diệc Xu hỏi nhỏ.
“Ai là oan gia với cậu ta, tôi là kẻ thù với cậu ta, đại loại như một sống một chết đó.” Hàn Thu Nhã cắn răng nghiến lợi, nói: “Cũng chỉ có một cô gái dịu dàng tốt bụng như cậu, mới có thể chung sống hòa bình với tên khốn khiếp như cậu ta.”
Nghe được bốn chữ “Chung sống hòa bình”, mặt Khương Diệc Xu khó hiểu nổi lên một lớp đỏ hây hây.
Thật ra thì lúc cô sống chung với Trần Giang Hà, cũng không phải hòa bình lắm, có lúc sẽ sinh ra cảm giác chạm điện, tê tê, đầu óc trống rỗng, sau đó không nhịn được cắn anh một cái…
“Diệc Xu, cậu làm gì đỏ mặt vậy?” Hàn Thu Nhã tò mò nhìn Khương Diệc Xu, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
“Không, không có gì.” Ánh mắt Khương Diệc Xu né tránh, quay người làm việc.
“Haiz.” Hàn Thu Nhã thở dài, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Trần Giang Hà cách đó không xa, thấy anh bắt chéo chân ngồi thoải mái trên ghế nhàn nhã vô tư uống trà sữa, thật sự muốn lao ra hung dữ đá vào cái chân thứ ba của anh, tránh cho anh làm hại Khương Diệc Xu về sau.
Nhưng mà nghĩ lại, người ta và Khương Diệc Xu cũng là đang yêu đương nghiêm túc, mình như vậy xen vào việc của người khác, mưu đồ gì chứ? Chỉ vì một tia gợn sóng nổi lên trong lòng trước đây, khó lòng buông bỏ sao?
“Trần Giang Hà!”
Trần Giang Hà đang hàn nhã uống trà sữa, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng kêu hơi quen thuộc lại thật xa lạ vang lên.
“Ừ?”
Trần Giang Hà theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó ngoài ý muốn nhìn thấy một chàng trai cao lớn đẹp trai đang giận đùng đùng bước về phía anh.
Người này đã gặp mặt Trần Giang Hà hai lần trước đây, cho nên anh nhận ra, Phó chủ tịch Hội Sinh Viên Luật Trường Đại học Quảng Đông, Lý Hoằng Văn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận