Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 122: Người Trong Giang Hồ, Thân Bất Do Kỷ

Chương 122: Người Trong Giang Hồ, Thân Bất Do Kỷ
Từ Chỉ Tích nghe thấy thế liền cười, ưỡn ngực, thẳng lưng, nghiêm túc trả lời:
"Nói đi."
"Nếu như em đi ra ngoài đánh nhau với người ta, đánh tới mức đầu rơi máu chảy, bị cảnh sát dẫn đi, cô Từ sẽ giúp em chứ?"
Trần Giang Hà hỏi.
"Sẽ."
Từ Chỉ Tích đầu tiên là gật đầu khẳng định, sau đó hỏi anh:
"Tại sao cậu lại đi ra ngoài đánh nhau, không cố gắng học cho giỏi được à?"
"Người trong giang hồ, thân bất do kỷ."
Trần Giang Hà cười, lại hỏi:
"Nếu như tôi bị một công ty lớn khởi tố, bị kiện, cô Từ có quen biết với luật sư hay tòa án nào để có thể giúp tôi thoát ra không?"
"Có."
Từ Chỉ Tích vẫn tiếp tục đưa ra câu trả lời khẳng định, nhăn mày hỏi:
"Rốt cuộc thì cậu đã làm chuyện gì? Có phạm tội hay không?"
"Đừng lo lắng, tôi là học sinh tốt, cũng là một công dân tuân thủ luật pháp, sẽ không vi phạm luật pháp."
Trần Giang Hà nói.
"Không vi phạm luật pháp là được."
Từ Chỉ Tích hơi thả lỏng, suy nghĩ một chút lại hỏi:
"Có phải việc đi làm thêm của cậu gặp phải chuyện rắc rối gì không?"
Trần Giang Hà nhíu mày, trong lòng thầm nhủ rằng cô Từ thông minh thật, vừa đoán liền trúng.
"Tôi có chút nhân mạch ở giới tư pháp, có thể giúp cậu một tay."
Thái độ của Từ Chỉ Tích rất rõ ràng, cho dù Trần Giang Hà thật sự phạm tội, cô cũng nhất định sẽ vận dụng tài nguyên của mình giúp anh, nhưng mà cô vẫn nói:
"Tốt nhất là đừng đánh nhau, làm người khác bị thương hay là làm cho bản thân mình bị thương đều không tốt, nhịn một chút gió êm biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng."
"Câu nói đó xưa rồi, ở thời đại này, càng nhịn càng tức, càng lùi càng lỗ, người ta muốn trèo lên đầu tôi làm trời làm đất, tôi chỉ muốn đánh lại!"
Trần Giang Hà y chang một tên côn đồ, lời của anh làm cho Từ Chỉ Tích trợn mắt há hốc mồm. Tên nhóc xấu xa này rất có cá tính, lời của cô giáo nói với anh, chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.
"Cô Từ, sao cô nhìn em như thế?"
Trần Giang Hà thấy Từ Chỉ Tích nhìn chằm chằm vào mình thì nghi hoặc hỏi.
"Lớp trưởng Trần giang hồ như thế, cứng rắn như thế, xem lời chỉ dạy của cô giáo là gió thoảng qua tai, việc này người nhà của cậu có biết không?"
Từ Chỉ Tích hỏi lại anh.
"Người trong nhà không biết, xin cô Từ hãy giữ bí mật giúp em."
Trần Giang Hà cười, năn nỉ.
"Ai giữ bí mật cho cậu?"
Từ Chỉ Tích hừ nhẹ một cái, uy hiếp:
"Một lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cha của cậu, để ông ấy dạy dỗ cậu một trận, xem thử xem cậu còn dám đi ra ngoài đánh nhau nữa hay không."
"Cô Từ, em dậy sớm như thế để đi mua hoa tặng cho cô, cực kỳ có thành ý, vậy mà cô báo đáp em như này ư?"
Trần Giang Hà kinh ngạc nhìn Từ Chỉ Tích.
"Ai bảo cậu không chịu đi theo lẽ thường, lại đi theo con đường tà đạo?"
Từ Chỉ Tích trừng mắt nhìn anh.
"Em là một người vô cùng chính trực, có thể đi bằng cửa trước chắc chắn sẽ không đi cửa sau, sao có thể đi lên con đường tà đạo được chứ."
Trần Giang Hà trừng mắt giải thích.
"Khụ!"
Từ Chỉ Tích ho nhẹ một cái. Trước kia Trần Giang Hà cũng từng nói ra câu này ở trước mặt của cô, nghe thoáng qua thì cảm thấy bình thường, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì dường như đang ẩn ý cái gì đó, tên nhóc này quả thực là đang đàng hoàng chững chạc nói tục với cô.
"Cô Từ, cô có cho em nói chuyện đàng hoàng không thế, đừng hở một tí là đỏ mặt được không?"
Trần Giang Hà hỏi, trong lòng thầm nói dáng vẻ lúc cô đỏ mặt thật sự quá động lòng người, chúng ta cùng ngồi trên một chiếc ghế sô pha, cô không sợ anh không khống chế nổi bản thân sao?
"Ai đỏ mặt chứ, rõ ràng là cậu nói hươu nói vượn, chọc tức tôi!"
Từ Chỉ Tích ném gối ôm đang ở trong lòng vào người anh, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ngực phập phồng lên xuống, cảm xúc dao động mãnh liệt.
Cô gái xinh đẹp, dù có tức giận cũng xinh đẹp.
Trần Giang Hà nhịn không được mà đứng dậy, xích lại gần cô, ngồi xuống sát cạnh cô.
Từ Chỉ Tích thấy anh lại gần, cơ thể lập tức căng thẳng, quay đầu nhìn anh, cảnh giác nói:
"Tôi đã tức giận tới thế này rồi mà cậu còn tới gần, không sợ bị đánh à?"
"Không sợ, nhường cô mấy lần cũng được."
Trần Giang Hà mặt dày mày dạn nói.
"Hừ."
Từ Chỉ Tích hít sâu, không so đo với tên mặt dày như anh. Cô đưa tay sờ bụng, nói:
"Tôi đói bụng."
"Trong phòng không có gạo hả?"
Trần Giang Hà mỉm cười, hỏi cô.
"Có, nhưng mà dậy trễ, cho nên chưa nấu..."
Từ Chỉ Tích mấp máy môi, nói:
"Muốn ăn mì."
"Vậy để em đi nấu mì cho cô ăn?"
Trần Giang Hà hỏi.
"Cậu biết nấu?"
Từ Chỉ Tích có hơi nghi ngờ.
Trần Giang Hà nhếch miệng cười, nói:
"Cô có thể khinh thường thành tích học tập của em, nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ khả năng nấu nướng của em. Cô ngồi đó chờ đi, em làm cho cô xem."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận