Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 303: Ôi, Phụ Nữ

Chương 303: Ôi, Phụ Nữ
Cằm Khương Diệc Xu gần như rớt xuống ngực khi bị cô hỏi, nhưng vẫn khẽ một tiếng “Dạ” trung thực, sau đó lại thoáng ngẩng đầu năn nỉ dì: “Dì đừng nói với cậu ấy, mất mặt lắm.”
“Điều này cũng đâu có gì mất mặt, có cô gái nào mà không mộng xuân chứ?” Trịnh Gia Hân mỉm cười nói: “Bây giờ hai đứa đã là người yêu, còn có cái gì không thể nói, tình yêu trong sáng này, thật sự khiến người ta hâm mộ.”
“Cốc cốc cốc.”
Đang trò chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Trịnh Gia Hân đứng dậy, nụ cười vụt tắt, lạnh lùng nói một câu: “Ai đó.”
“Em Hân, em mở cửa đi, để cho anh gặp em.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông, giọng có chút hèn mọn.
Trịnh Gia Hân tức giận trả lời: “Gặp cái gì, trên đường phố có nhiều cô gái như vậy, ông tìm một chỗ ngồi, muốn nhìn như thế nào thì nhìn thế đó, đừng có làm phiền đến tôi.”
Người đàn ông ngoài cửa thở dài: “Ở trong lòng anh, em không giống với những cô gái khác.”
“Im miệng, mau cút, tôi đếm ba tiếng, ông không cút đi, tôi liền kêu người,”
Trịnh Gia Hân vừa dứt lời, cơ bản không đếm chút nào, mà là trực tiếp hét lên: “Trần Giang Hà!”
“Ối!”
Trần Giang Hà đang mang giày liền vứt giày để chân trần chạy đến, nhìn người đàn ông đứng ở ngoài cửa phòng của dì, nhíu mày.
“Ông làm gì vậy?”
Vẻ mặt Trần Giang Hà không mấy thiện cảm hỏi.
“Cậu đừng hiểu lầm.” Người đàn ông nhìn Trần Giang Hà từ trên xuống dưới, thấy anh dáng người cao lớn, đôi mắt hiện lên tia hung dữ, trông không thể chọc vào, giải thích: “Chỉ là tôi đến gặp em Hân, không có ý gì khác.”
“Một người ở độ tuổi như ông, còn có mặt mũi đánh chủ ý lên dì của tôi sao?”
Trần Giang Hà nhìn một đống hộp quà mỹ phẩm cao cấp trên đất, trong nháy mắt hiểu là tình huống gì, sãi bước tiến lên, níu lấy cổ áo người đàn ông, không nói một lời lôi hắn ra ngoài: “Cút!”
“Chàng trai trẻ tuổi này…” Người đàn ông lảo đảo mấy bước, có chút không biết làm sao, nhưng đôi mắt lại hơi tán thưởng nhìn Trần Giang Hà, lấy ra một tấm danh thiếp từ trong ngực đưa cho anh: “Đây là danh thiếp của tôi, sau này muốn tìm việc làm hoặc là gặp phải phiền toái, có thể liên lạc với tôi.”
Dứt lời, hắn quay người rời đi, Trần Giang Hà cúi đầu liếc nhìn tấm danh thiếp, một lúc sau, một chiếc xe sang lướt ngang trước mắt.
“Con mẹ nó, lái chiếc xe hiệu Toyota thật tuyệt vời.”
“Chu Triệu Thụ, cái tên này thật sự quê mùa.” Trần Giang Hà tiện tay vứt tấm danh thiếp đi, trong lòng thầm nảy sinh quyết tâm, lần sau khi đổi xe cho dì, nhất định phải mạnh hơn hiệu Toyota này, tránh cho những ông chú giàu có tệ hại này luôn tìm cách đánh chủ ý tới cô.
Trần Giang Hà xoay người vào nhà, lại thấy dì giống như con kiến dọn nhà, mang từng túi mỹ phẩm cao cấp đặt ở cửa vào phòng, bên trong còn có Khương Diệc Xu giúp đỡ…
“Ôi, phụ nữ.”
Trần Giang Hà cười một tiếng, lấy một chậu nước ấm, mang theo đồ dùng rửa mặt, tự mình đưa đến phòng cho Khương Diệc Xu.
Sau khi ăn sáng xong ở nhà bà ngoại, Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu liền rời đi.
“Về đi, kẻo ba mẹ cậu báo cảnh sát tố cáo anh bắt cóc gái.”
Trần Giang Hà đưa Khương Diệc Xu đến trước cửa nhà, mỉm cười vẫy tay tạm biệt.
“Anh không vào cùng em sao?” Khương Diệc Xu hỏi một câu.
Trần Giang Hà buông lỏng tay nói: “Không, hai tay trống trơn, không có mặt mũi gặp họ, lần sai đi.”
“Ồ.” Khương Diệc Xu ồ một tiếng, quay đầu đi.
Trần Giang Hà đứng tại chỗ nhìn cô, chốc lát, Khương Diệc Xu bỗng nhiên xoay người lại, nhẹ nhàng hét lên: “Anh.”
“Ừ?” Trần Giang Hà nhướng mày.
“Có phải anh quên chuyện gì hay không?” Khương Diệc Xu hỏi anh.
“Quên gì?” Trần Giang Hà mờ mịt.
Khương Diệc Xu cắn cắn môi, do dự giơ tay lên, nhẹ nhàng chỉ vào má mình.
“Ha ha.” Trần Giang Hà vui vẻ cười một tiếng, trong đầu nghĩ đây nhất định là dì dạy, nhưng anh rất vui khi thấy vẻ mặt ngượng ngùng lại chủ động của Khương Diệc Xu, sãi bước tiến lên, giơ tay nắm lấy eo thon của cô, giống như năm ngoái trước quán trà sữa: “Ngẩng đầu lên, để anh hôn một cái.”
Khương Diệc Xu nhắm mắt, lông mi dài khẽ run run, dịu dàng nói: “Chỉ có thể hôn mặt.”
“Hôn mặt nhạt nhẽo lắm.”
Trần Giang Hà cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, mặt Khương Diệc Xu như hoa đào, nhắm mắt không dám cử động.
“Thật ngọt.”
Trần Giang Hà bỏ dở giữa chừng, sau khi nói câu thật ngọt, nhẹ nhàng buông Khương Diệc Xu, trách cho chú Vũ nóng lòng con gái yêu nhìn thấy, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Khương Diệc Xu đỏ mặt chạy về nhà.
Trần Giang Hà nhìn cô vào nhà, mới xoay người rời đi, nhưng anh cũng không vội về nhà, đầu tên là đến khu công nghiệp đang phát triển của thị trấn Trường An đi dạo một vòng, lại đến hồ Tùng Sơn đi dạo, trong lòng suy nghĩ có nên cắt đường ông Đoàn và ông Nhâm, bày trí điện thoại thông minh trước hay không.
“Quên đi, kéo xuống, ngành sản xuất hiện nay có lợi hại cũng chỉ là lợi ích của các quốc gia phát triển.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận