Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 511: Người Được Thích Nhất, Hit Đầu Tiên Năm 2008

Chương 511: Người Được Thích Nhất, Hit Đầu Tiên Năm 2008
Ngày 20 tháng 1.
Sau hơn nửa tháng mưa dầm, hiếm khi ánh mặt trời chiếu sáng cả Quảng Đông.
Ánh ngắn tươi sáng, vốn dĩ khiến lòng người vui thích, nhưng vào buổi sáng lại có chuyện bất ngờ xảy ra, khiến Trần Giang Hà đang tổ chức cuộc họp buổi sáng tại cơ sở Light Chaser ngột ngạt.
9 giờ 30, hàng trăm người mua nhà giận dữ xông vào văn phòng kinh doanh hạng mục Quân Nhã Danh Uyển của Tập Đoàn Sino - Ocean, trực tiếp đập cửa, yêu cầu trả phòng trả tiền.
Sự việc này lập tức gây xôn xao dư luận, nhanh chóng trở thành “Hit Đầu Tiên Của Quảng Đông Năm 2008”.
10 giờ, có một nhóm người mua nhà khác tụ tập gây náo loạn tại cửa hàng do Công Ty Kinh Doanh Bất Động Sản Tưởng Gia điều hành trực tiếp, hẹ kéo biểu ngữ, mắng to "Môi giới lòng dạ đen tối, kết hợp thương nghiệp bất động sản lừa gạt tiền xương máu, mất hết lương tâm, cả nhà đều chết”
“Người phụ trách họ Diệp kia, ra đây cho tôi! Trước đây còn lắc lư nói ba hoa chích chòe lừa bọn tôi mua nhà, vị trí nào tốt, khu học chánh tốt, đồng bộ tốt, mua chắc chắn tăng lên, lúc này mới có bao lâu, cả nước đều giảm, cô con mẹ nó có gan đừng trốn, ra đây nói rõ ràng với bọn tôi!”
Một số kẻ gây rối đã hung hãn chặn cửa Tưởng Gia ở Hối Cảnh Tân Thành, la hét muốn tìm Diệp Tiểu Dung đòi giải thích.
“Trần tổng, bên ngoài có rất nhiều người chặn cửa, hung hãn giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, giờ phải làm sao cho đúng đây?”
Diệp Tiểu Dung cũng là người đã từng nhìn qua sóng to gió lớn, nhưng tình cảnh như vậy vẫn là lần đầu gặp, một bên dặn dò đội nhóm tạm thời không nên ra ngoài, một bên gọi điện cầu viện.
“Đừng sợ, ổn định trước đi, tôi đang dẫn người tới, lập tức đến ngày.” Trần Giang Hà vừa mở miệng đã cho Diệp Tiểu Dung một viên thuốc an thần.
“Người của họ rất nhiều.” Diệp Tiểu Dung nhắc nhở một câu: “hình như còn có bọn côn đồ tham gia.”
“Không sao, tôi đến để nói phải trái với mọi người.”
Trần Giang Hà như không có chuyện gì xảy ra trả lời, sau đó nghiêm túc dặn dò: “Chị và đoàn đội cứ đợi trong cửa hàng đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vâng, biết, tình hình hiện tại này, chúng tôi cũng không dám ra ngoài cửa.”
Giọng nói Diệp Tiểu Dung có chút run, bời vì đám người bên ngoài đó đã xô cửa, ngay cả đội quản lý tài sản chung lao đến cũng không ngăn cản được.
Không qua bao lâu, đột nhiên có tiếng còi xe “Bíp bíp bíp, bíp bíp bíp” truyền đến từ cửa.
Theo nhau mà đến, là một tiếng quát to: “Đều tránh ra!”
Tất cả kẻ gây chuyện quay đầu lại ngạc nhiên nhìn về nguồn phát ra âm thanh, chỉ thấy một chiếc Mercedes-Benz GLS mới toanh đang lao nhanh đến, sau đó dừng xe, một người tuổi trẻ cao lớn đẹp trai bước xuống xe, ánh mắt sắc bén nhìn một vòng xung quanh, móc thuốc lá ra bình tĩnh châm một điếu.
Chính là Trần Giang Hà.
Một lúc sau, hơn mười chiếc xe tải màu trắng đi theo lái vào hiện trường, tồi xếp thành một hàng, cửa xe đồng loạt mở ra, hàng chục người tuổi trẻ long tinh hổ mãnh, được dẫn đầu bởi một chàng trai tóc nhuộm màu xanh lá cây, mặt đầy ngang ngược, sải bước đi đến sau lưng Trần Giang Hà.
Tất cả kẻ gây chuyện cũng theo bản năng lùi về phía sau vài bước, mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm đám người này.
Lúc này, Trần Giang Hà lên tiếng: “Mọi người đừng hiểu lầm, tôi đến nói phải trái.”
“Nói phải trái?”
Những kẻ gây chuyện liến nhìn phô trương này của đối phương, có chút ý nào nói phải trái chứ?
“Quả nhiên là môi giới lòng dạ đen tối vô lương tâm!”
Một người trung niên bước đến cạnh Trần Giang Hà, đen mặt lại đang muốn mở miệng, chợt nghe một tiếng vang “Bịch”, Chu Kình Phu đứng sau Trần Giang Hà thoáng cử động, trong tay áo rơi ra một ống thép mạ kẽm.
Người trung niên sửng sốt tại chỗ, khóe miệng giật giật, muốn nói lại thôi.
Trần Giang Hà quay đầu liếc nhìn Chu Kình Phu.
Chu Kình Phu cúi người nhặt ống thép lên, ngượng ngùng cười một tiếng nói: “Xin lỗi đại lão, ống tay áo hơi rộng, ống thép rất trơn, không giấu được.”
“Không cần giải thích với tôi, giải thích với chú này đi, tôi thấy có vẻ ông ấy dường như vừa vị anh hù dọa.” Trần Giang Hà chỉ ngón tay vào ông chú trung niên bên cạnh.
“Được.”
Chu Kình Phu gật đầu, sau đó ngóc đầu bước đến cạnh ông chú trung niên, giơ tay đặt lên vai ông ta, giả vờ ngoài mặt tươi cười giải thích: “Chú, trước đây tôi có tập múa ống thép một thời gian, có cảm tình rất sâu với ống thép, ra ngoài phải mang theo bên mình một cây, hẳn là rất có lý đúng không?”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận