Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 208: Bạch Khải Đông Giám Thị

Chương 208: Bạch Khải Đông Giám Thị
Buổi chiều, phòng học 402 khu Tây, nơi thi toán cao cấp.
Trần Giang Hà đi vào trường thi liếc mắt nhìn số ghi chỗ ngồi trên giấy báo thi, trùng hợp chỗ đó ở hàng cuối cùng, phía trước cách một hàng ghế trống là lão lục Tôn Thiên cùng phòng ký túc xá.
Lúc Trần Giang Hà đi qua bên người Tôn Thiên, tên nhóc này cười hì hì nháy mắt ra hiệu với anh, nhỏ giọng nói một câu: "Tam ca, tí nữa nếu đề thi khó quá thì anh đừng giãy dụa nữa, chúng ta sớm nộp bài thi cùng nhau đi?"
Nghe được lời này, Trần Giang Hà quyết đoán lắc đầu: "Nộp bài thi sớm không phải phong cách của tôi, đàn ông chân chính chú ý đến sự bền bỉ.”
“Hả?”
Tôn Thiên cảm thấy như mình còn chưa kịp phản ứng thì đã có bánh xe lăn qua mặt mình.
Lúc này, hai giáo viên giám thị mang bài thi toán cao cấp tiến vào phòng thi.
Trần Giang Hà liếc mắt về phía trước, trong đó một giáo viên giám thị rõ ràng là Bạch Khải Đông.
Một giáo viên giám thị khác, cũng là người quen của Trần Giang Hà, thậm chí có thể xưng là "Quý nhân".
Giáo viên Đoàn Uỷ, Triệu Anh Kiệt.
Có thầy Triệu ở đây, trong lòng Trần Giang Hà kiên định hơn nhiều, tuy nói không thể trông cậy vào thầy Triệu giống như Từ Chỉ Tích ngồi ở bên cạnh chỉ đạo giải đề, nhưng cũng có thể đánh yểm trợ.
"Mọi người hãy chủ động mang tất cả đồ vật như điện thoại, tài liệu, giấy tờ ra rồi đặt chúng lên bục, mọi người sẽ nhận lại chúng khi kỳ thi kết thúc."
Phong cách giám thị của thầy Bạch nổi tiếng nghiêm ngặt, sau khi tiến vào phòng thi, ánh mắt sắc bén nhìn quanh một vòng, đen mặt yêu cầu các thí sinh nộp đồ vật lên.
Chờ mọi người nộp điện thoại di động, tư liệu xong, hắn lại bắt đầu giảng giải kỷ luật cuộc thi: "Trong lúc thi, không cho phép thì thầm to nhỏ, mắt liếc loạn, không cho phép đi vệ sinh, muốn đi vệ sinh thì bây giờ giơ tay nói, rồi đi giải quyết trong vòng năm phút.”
"Thưa thầy, MP3 có cần nộp lên không?"
Bạch Khải Đông vừa dứt lời, Tôn Thiên đứng lên hỏi.
“Em nói xem?”
Mắt Bạch Khải Đông nhìn chằm chằm Tôn Thiên, lạnh lùng quát: "Giao ra!”
“Được được được, em giao.”
Ngoài mặt Tôn Thiên lộ vẻ sợ hãi, trong lòng lại xù lông: Mẹ mày, MP3 của ông đây cũng không giấu phao, mày hung dữ cái con mẹ mày, nếu không phải mày là giáo viên, ông đây đã dùng một quyền đấm vỡ kính mắt của mày rồi.
“La hét thật lớn, uy phong thế nhỉ?”
Trần Giang Hà bắt chéo chân, ung dung tự tại ngồi đó, hai mắt nhìn Bạch Khải Đông, chờ phát bài thi.
Bạch Khải Đông cũng đặc biệt nhìn chằm chằm Trần Giang Hà vài lần.
Sau khi bài thi được phát xuống, thầy Bạch cũng làm giống như sáng nay cô Từ làm ở nơi thi tiếng Anh, chuyển một cái ghế ngồi bên cạnh Trần Giang Hà.
Đầu tiên Trần Giang Hà lưu loát viết tên lên bài thi, viết số báo danh, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Khải Đông, thình lình hỏi: "Thầy Bạch, có phải thầy đã quên một chuyện rất quan trọng?"
“Chuyện gì?” Bạch Khải Đông nhíu mày hỏi ngược lại.
"Em nhớ lúc mới khai giảng em đã nói trước mặt thầy, em là một nhan khống, không thích ở quá gần người xấu, thầy quên rồi à?"
“?!”
Bạch Khải Đông sửng sốt.
“Thất thần làm gì? Ngồi xa một chút đi, gần như vậy ảnh hưởng đến cuộc thi của em.”
Trần Giang Hà xua xua tay, tỏ vẻ không kiên nhẫn nói với Bạch Khải Đông.
“Trần Giang Hà, em…”
Bạch Khải Đông vừa muốn nổi đóa.
Đã thấy Trần Giang Hà đứng dậy, quay về phía thầy Triệu hô lên: "Báo cáo!"
Thầy Triệu ôn hòa nhìn Trần Giang Hà, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì?”
“Thầy Bạch ngồi bên cạnh em, ảnh hưởng nghiêm trọng đến bài thi của em, phiền thầy Triệu giúp một việc, xin thầy ấy tránh xa em một chút.” Trần Giang Hà thẳng thắn nói.
“Hả?” Thầy Triệu nhướng mày, nhìn sắc mặt Bạch Khải Đông, sải bước đi đến, cười hòa giải nói: “Thầy Bạch, thầy trông đằng trước đi, tôi trông hàng phía sau.”
“Không cần, tôi đi ra phía trước ngồi, cách xa bạn học này một chút là được rồi.”
Bạch Khải Đông khoát tay, đứng dậy xách ghế ngồi bên cạnh Tôn Thiên.
Thầy Triệu vỗ vỗ vai Trần Giang Hà, ý bảo anh ngồi xuống chuyên tâm thi cử.
Trần Giang Hà cũng rất nể tình, ngồi xuống bắt đầu làm đề.
Tôn Thiên nghiêng đầu, cũng giống như Trần Giang Hà vừa rồi, cực kỳ ghét bỏ nhìn thầy Bạch.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Làm tốt bài thi đi!”
Bạch Khải Đông hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Thiên, thầm nghĩ tôi trị không được tên Trần Giang Hà trâu bò đó, chẳng lẽ còn trị không được cậu?
Tôn Thiên vừa mới nộp MP3 đã nghẹn một bụng lửa, bây giờ lại bị gã răn dạy, quả thực nhịn không được, nhỏ giọng hừ một câu: "Mẹ mày, giáo viên giống chó như mày, nếu như dạy ở trường trung học trước kia của tao, chắc chắn sẽ bị đánh thành người tàn tật.”
“Em lẩm ba lầm bẩm cái gì đấy?”
Giọng Tôn Thiên xì xào rất nhỏ, Bạch Khải Đông không nghe rõ, vì thế truy hỏi.
“Không nói gì, em chúc thầy phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Tôn Thiên dùng giọng điệu quái gở trả lời, sau đó vùi đầu giải đề, lười nói chuyện, trong lòng lại hung tợn nhớ kỹ tên giáo viên giám thị này.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận