Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 299: Cháu Lần Sau Sẽ Đọc Sách Thật Tốt

Chương 299: Cháu Lần Sau Sẽ Đọc Sách Thật Tốt
Kỳ nghỉ bắt đầu, khu vực Quảng Đông khắp nơi đều kẹt xe, vốn đi xe hơn một giờ, cứng rắn bị kéo dài đến bảy tám giờ, hơn chín giờ sáng xuất phát, chạng vạng mới về đến nhà.
Đoạn đường này là Trần Giang Hà lái xe, tuy nói lấy giấy chứng nhận không bao lâu, không đủ tư cách lên đường cao tốc, nhưng lúc này đường cao tốc tắc thành một nồi cháo, cùng tốc độ thấp không khác nhau, sẽ không có người tra.
Đến Quan Thành, trước tiên anh đưa Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã về nhà, nhìn Khương Diệc Xu đang ngủ say trên ghế phụ và Trịnh Gia Hân đang ngồi trên ghế sau, hỏi một câu: "Dì à, đến nhà dì hay nhà cháu?"
Trịnh Gia Hân nhíu mày: "Cái gì nhà dì, đó là nhà bà ngoại dì, trước khi đến dì đã nói với Diệc Xu, dẫn con bé đi gặp bà ngoại, làm cho lão nhân gia vui vẻ."
"A, Diệc Xu đang ngủ say, dì nói nhỏ một chút." Trần Giang Hà nói.
Trịnh Gia Hân nhẹ nhàng trừng anh một cái, lại bất đắc dĩ thở dài, ngẫm lại khi còn bé từng nắm phân từng nắm nước tiểu nuôi lớn anh, nhân gian không đáng.
Xe chạy đến thôn Tùng Cương thị trấn Thanh Khê, lúc đi ngang qua siêu thị nhỏ ở cửa thôn, Trần Giang Hà ngoài ý muốn thoáng nhìn thấy bóng dáng bà ngoại, bà lão ngồi trên ghế gỗ trước cửa siêu thị, ánh mắt thường thường nhìn mấy chiếc xe qua đường, hơn nữa đối với xe khách qua lại đặc biệt chú ý.
Trần Giang Hà dừng xe bên lề, hạ cửa sổ xe xuống, cười vẫy tay với bà lão: "Bà ngoại, nhìn cái này xem!"
Giọng nói này của anh, không chỉ hấp dẫn được sự chú ý của bà ngoại, Khương Diệc Xu đang ngủ cũng tỉnh, Trịnh Gia Hân nằm ở ghế sau lại càng "Xì" một cái bò dậy, mở cửa xe chạy xuống, trong nháy mắt đã ôm lấy bà lão, ngọt ngào gọi một tiếng "Mẹ", ngây thơ cọ vào trong lòng bà.
Bà khẽ vuốt mái tóc dài của cô, vẻ mặt tươi cười, cưng chiều bộc lộ trong lời nói: "Người lớn như vậy, còn làm nũng, giống như một đứa con nít chưa trưởng thành."
Trần Giang Hà mang theo Khương Diệc Xu xuống xe, đi tới trước mặt bà ngoại, cười nói với dì nhỏ: "Đứa con nít, dì dịch vị trí, để cho cháu cũng ôm một cái."
"Xú tiểu tử."
Trịnh Gia Hân ngẩng đầu lên, giơ tay muốn túm lấy anh, lại bị tránh thoát.
"Đừng nháo." Bà vỗ vỗ mu bàn tay con gái, cười nhìn về phía Trần Giang Hà cùng Khương Diệc Xu.
"Đây là bạn gái à?"
Bà đứng dậy, không nói hai lời từ trong túi móc ra túi tiền ngày thường giấu kín, sau khi tầng tầng lớp lớp mở ra, lấy ra một số ít phiếu đỏ bên trong, nhét vào trong tay Khương Diệc Xu.
Khương Diệc Xu có chút khẩn trương, hai tay nâng cổ tay bà, cổ tay của mình lại khẽ run rẩy.
"Nhận đi." Trần Giang Hà vừa cười vừa nói.
Trưởng giả ban thưởng không thể từ, Khương Diệc Xu đỏ mặt nhận lấy: "Cảm ơn bà ngoại."
Bà lão nghe được tiếng "bà ngoại" này, vui vẻ đến mức mắt híp lại thành một khe hở, trong lòng cũng đang cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh, cảnh tượng lúc trước Trần Kiến Quốc cùng con gái Trịnh Lệ Hoa mang theo Trần Giang Hà trong tã lót lần đầu đến nhà hình như còn ở trước mắt, thời gian nhoáng lên, cháu ngoại đã có bạn gái.
"Mẹ, con đói bụng, về nhà đi."
Trịnh Gia Hân kéo khuỷu tay bà, cười đi về phía Bỉ Á Địch đang đậu ở ven đường: "Tôi lái xe chở cô về."
"Xe ở đâu ra?" Bà tò mò hỏi một câu.
Trịnh Gia Hân liếc mắt nhìn Trần Giang Hà, thành thật nói: "Tiểu tử thối mua, hắn hiện tại có tiền đồ, tùy tiện mua một chiếc xe."
"Tốt, thật tốt."
Bà lão rất hài lòng nhìn cháu ngoại và chiếc xe mới này, không nói thêm gì, cúi đầu ngồi vào.
Lúc cơm tối, nhà bà ngoại vô cùng náo nhiệt, bốn cậu đều ở đây, ngay cả dì Lục sau khi lập gia đình cực ít về nhà cũng đã trở lại, cả nhà tụ tập một chỗ, hi hi ha ha, ăn cơm cũng vô cùng thơm ngon.
Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu ngồi cạnh nhau, giống như là một đôi vợ chồng mới cưới, tính cách hoàn mỹ bổ sung cho nhau, một người hướng ngoại, một người hướng nội, một người ở đâu cũng thoải mái, một người ở đâu cũng im lặng.
Khương Diệc Xu rất ít nói chuyện, bình thường đều là lúc các trưởng bối hỏi cô, cô mới nhẹ giọng trả lời, cặp mắt hạnh ôn nhu kia lóe ra câu nệ, chỉ lưu ý đến món ăn trước mặt cùng Trần Giang Hà bên cạnh.
Trần Giang Hà đưa tay gắp thịt vào trong bát cô, cô luôn cẩn thận cắn phần thịt mỡ xuống ăn từng miếng nhỏ của mình, sau đó lại lặng lẽ bỏ phần thịt nạc vào trong bát của Trần Giang Hà.
"Nha đầu ngốc." Trần Giang Hà đem thịt nạc trong bát trả lại cho cô, thuận tiện ghé tai nói nhỏ: "Ăn thịt mỡ mỡ, ăn thịt nạc ngực lớn."
Hai má Khương Diệc Xu đỏ lên, thanh âm như muỗi kêu đáp lại anh: "Không cần lớn, đủ lớn rồi."
"Khụ." Trần Giang Hà ho nhẹ, nha đầu này tính cách ngại ngùng như vậy, có thể đáp lại như vậy, phỏng chừng là sợ bị ghét bỏ dáng người không tốt.
Kỳ thật dáng người của cô rất cân xứng, chỗ nên có thịt có thịt, chỗ nên gầy rất gầy, lúc trước Trần Giang Hà ở trong sân trường trung đại cõng cô đã tự mình kiểm nghiệm được cảm xúc dịu dàng như nước, ôn nhu như ngọc kia.
Lúc ấy còn cách quần áo....
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận