Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 148: Sao Tôi Lại Có Học Trò Vô Liêm Sỉ Như Cậu Chứ

Chương 148: Sao Tôi Lại Có Học Trò Vô Liêm Sỉ Như Cậu Chứ
Trần Giang Hà buông lon bia trong tay, quay đầu chăm chú nhìn Từ Chỉ Tích: "Lưu Đống Lương ở ký túc xá nói bình thường tôi giống như cái hũ nút, uống nhiều thì sẽ thành tên khốn kiếp, kéo tay của cô Từ tỏ tình, làm ra một việc giống như dao nhỏ đâm mông, khiến cậu ta mở mang tầm mắt."
"Việc. . . việc này mà là bí mật gì?"
Hai má Từ Chỉ Tích đỏ lên, sẵng giọng: "Lưu Đống Lương nói không đúng, bình thường cậu cũng là một tên khốn, không phải hũ nút."
"Ha ha." Trần Giang Hà nở nụ cười, lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay Từ Chỉ Tích, mười ngón đan vào nhau, hơi bùi ngùi nói: "Vẫn là cô Từ hiểu em."
Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng rút tay ra, thuận tiện phủi rơi móng vuốt được một tấc lại muốn tiến một thước kia của anh, trở lại chuyện chính nói: "Cậu thành thật nói cho rõ ràng, có phải phương thức giao dịch chứng khoán quá cấp tiến, lỗ rất nhiều tiền, đêm hôm khuya khoắt trằn trọc khó ngủ, cho nên đặc biệt chạy tới chỗ tôi tìm kiếm sự an ủi?"
Nghe vậy, Trần Giang Hà nhìn cô một cái thật sâu, nghiêm túc hỏi cô: "Cô Từ, cô hiểu em như vậy, có phải muốn làm bạn gái của em hay không?"
"Không được nói bậy." Từ Chỉ Tích đỏ mặt bác bỏ.
"Vậy em không nói, cô để cho em hôn một cái, để em tự cảm nhận." Trần Giang Hà thuộc phái hành động, chuyện mà mồm mép không làm được, thì dùng hành động thực tế đi chứng minh.
"Không cần."
Từ Chỉ Tích nâng tay chặn ở ngực anh, ngăn cản hành động thân mật to gan của anh.
Trần Giang Hà cũng không miễn cưỡng, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô.
Từ Chỉ Tích ở dưới ánh sáng dìu dịu thật sự rất đẹp, cách cô càng gần, lại càng có loại cảm giác tim đập thình thịch này.
"Cậu đã quên ba điều quy ước lúc trước rồi sao?" Ánh mắt Từ Chỉ Tích né tránh, nghiêng mặt hỏi.
"Không quên." Trần Giang Hà đáp.
"Vậy cậu còn như vậy?" Từ Chỉ Tích nắm chặt bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng đấm xuống sô pha.
Trần Giang Hà cảm thấy động tác nhỏ này của cô cực kỳ đáng yêu, không nhịn được cười nói: "Kìm lòng không đậu."
". . ."
Lớp phòng ngự của Từ Chỉ Tích trực tiếp bị phá vỡ, hít sâu mấy hơi thở để cân bằng lại cảm xúc, một lát sau, yếu ớt mà mang theo một chút ý năn nỉ nói: "Cậu nhanh quay về ký túc xá đi, tôi muốn đi ngủ."
Trần Giang Hà thầm nói vẫn chưa uống hết bia mà cô đã bảo em đi? Không thể nào, trừ phi. . .
"Cô chủ động hôn em một cái, em sẽ đi." Trần Giang Hà quyết đoán đưa ra một yêu cầu mà Từ Chỉ Tích rất khó đáp ứng.
"Mơ đi." Từ Chỉ Tích từ chối.
Lúc này, Trần Giang Hà lẽ thẳng khí hùng giở trò vô lại: "Vậy thì em không đi, đêm nay ngủ ở chỗ cô, lần trước cô uống say, em ngủ sàn nhà cô ngủ giường, lần này em uống nhiều, hai ta đổi một chút, để cho em hưởng thụ cảm giác ngủ thành hình chữ ‘đại’ trên giường cô một chút."
"A~·" Từ Chỉ Tích kêu nhỏ một tiếng, khẽ cắn môi, ánh mắt trừng Trần Giang Hà đang gần trong gang tấc, tức giận nói: "Sao tôi lại có học trò vô liêm sỉ như cậu chứ?"
Cuối cùng Trần Giang Hà vẫn bị Từ Chỉ Tích đuổi ra khỏi ký túc xá.
Có điều, anh cũng không về tay không, trên mặt xuất hiện một vết son môi nhợt nhạt, trên vai thì có hai hàng dấu răng tương đối sâu.
"Chuyến này không lỗ."
Trần Giang Hà ngửi ngửi mùi thơm trong lòng bàn tay, nghĩ đến vừa rồi đấu trí so dũng với Từ Chỉ Tích, từ sô pha phòng khách đến giường lớn trong phòng ngủ, rồi từ phòng ngủ đến phòng tắm, cuối cùng là ban công, tiếp theo là bị hôn, bị cắn, bị đuổi ra. . .
Đêm đã khuya, cổng ký túc xá nam đã đóng, Trần Giang Hà ở bên ngoài gọi nửa ngày, cô quản lý ký túc xá mới lẹt qua lẹt quẹt đến mở cửa cho anh.
Cô quản lý ký túc xá cũng là người hiểu biết rộng rãi, liếc mắt đánh giá dấu son môi trên mặt Trần Giang Hà một cái, cười trêu ghẹo nói: "Khuya như vậy còn quay về ký túc xá làm gì, thuê một phòng ở bên ngoài ngủ một đêm thoải mái không tốt hơn sao."
"Cô à, thuê phòng thì yếu quá, phụ nữ giang hồ của chúng ta đều là lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, trực tiếp khiêng hai chân trên vai. . . Aiz, cô à, cô đừng nhìn cháu như vậy, cháu là một người thuần khiết."
Trần Giang Hà nói một thôi một hồi, liền cảm thấy ánh mắt cô quản lý ký túc xá nhìn anh hơi sai sai, giải thích một câu rồi nhanh chân bỏ chạy.
"Thằng nhóc thối, tuổi không lớn mà chơi bời lêu lổng quá."
Cô quản lý ký túc xá lắc đầu, nghĩ thầm lúc mình còn trẻ, cũng từng có kinh nghiệm lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, khi đó thực sự cảm thấy tuổi trẻ thật tốt.
Thứ hai.
Buổi sáng không có tiết, ký túc xá 414 tập thể ngủ nướng.
"Giang Hà, mau dậy, mau dậy, trời quang rồi!!!"
Chín giờ rưỡi, vẻ mặt Lưu Đống Lương hưng phấn nhảy đến bên giường Trần Giang Hà, gào to đánh thức anh.
Trần Giang Hà dụi dụi mắt, ngồi dậy, vươn tay về phía Lưu Đống Lương: "Cho một điếu thuốc."
"Thứ gì đâu á." Lưu Đống Lương lấy gói Hồng Song Hỉ ra, châm một điếu cho anh, rồi tự châm cho mình một điếu, hút hai ngụm bình ổn lại tâm trạng hưng phấn, nhưng vẫn mừng rỡ nói: "CMN tuần trước thị trường chứng khoán rớt liên tiếp năm ngày, rớt tới nỗi lòng tin của tôi cũng rớt theo, cho rằng thị trường uptrend trở thành down luôn rồi, không ngờ hôm nay bắt đầu phiên giao dịch lại có một niềm vui bất ngờ lớn, trực tiếp quay uptrend trở lại!"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận