Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 229: Cháu Tên Là Lâm Tư Tề

Chương 229: Cháu Tên Là Lâm Tư Tề
"Nhìn hai người bọn họ kìa, trò chuyện vui vẻ thật đó, còn nói chuyện riêng với nhau."
Trong lúc Trần Giang Hà và Khương Chí Hoa đang nói chuyện về cổ phiếu ở trong nhà bếp, thì La Gia Mẫn - người đang ngồi xem TV trong phòng khách quay đầu nhìn bọn họ, sau đó quay đầu lại nói với Khương Diệc Xu.
Khương Diệc Xu nghe thấy thế cũng thò đầu vào bếp quan sát, cô thấy ba và Trần Giang Hà trò chuyện dường như rất vui vẻ, thì ánh mắt lóe lên, trong lòng cũng thầm vui vẻ.
La Gia Mẫn nhìn vào mắt của con gái mình, không khỏi cười hỏi:
"Nhóc ngốc, con thích Trần Giang Hà tới mức nào thế."
"Chuyện này."
Khương Diệc Xù kinh ngạc, đỏ mặt trả lời.
Chính là rất thích, rất rất thích.
La Gia Mẫn thay đổi vị trí ngồi, bà ngồi xuống bên cạnh con gái, đưa tay sờ mái tóc dài của cô, cười nói:
"Mẹ rất xem trọng nó, chỉ cần nó không bắt nạt con, và con cũng yêu nó, thì mẹ sẽ không phản đối."
"Cảm ơn mẹ."
Khương Diệc Xu nhỏ giọng nói.
"Nhóc ngốc, nói chuyện với mẹ cần gì phải cảm ơn."
La Gia Mẫn ôm lấy vai của con gái, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều, nhỏ giọng nói với cô:
"Mẹ muốn nhắc con một câu, đừng đối xử với người khác quá tốt, đừng quá dễ tin người, đừng yêu quá nhiều, nếu không sẽ rất dễ bị tổn thương, biết chưa?"
"Dạ."
Khương Diệc Xu gật đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng, chẳng biết nghe lọt bao nhiêu.
La Gia Mẫn nhìn con gái, đứa nhỏ này tuy rằng rất thông minh, hiểu chuyện. Cả bà và chồng đều chưa từng phải lo lắng cho cô về chuyện học tập. Nhưng khuyết điểm duy nhất của cô chính là quá yếu đuối, giống như bà ngoại của cô.
Bữa cơm trưa hôm nay của Khương gia trông chẳng khác nào bữa cơm tất niên. Khương Chí Hoa và Trần Giang Hà hợp sức nấu ăn, loay hoay trong bếp gần hai tiếng, cuối cùng cho ra một bàn ăn vô cùng thịnh soạn.
"Trần Giang Hà, uống với chú mấy ly đi."
Khương Chí Hoa không khui bình Mao Đài mà Trần Giang Hà mang tới, mà khui một bình rượu Mao Đài được cất rất kỹ trong nhà ra, vô cùng phấn khởi, muốn uống mấy ly với anh.
Trần Giang Hà đương nhiên không từ chối, lần đầu tiên tới nhà, đương nhiên phải thuận theo ý của cha vợ rồi, sau này đây chính là nhà anh...
Bọn họ ăn cơm đến hai giờ chiều, Khương Chí Hoa và Trần Giang Hà mỗi người uống hết một bình rượu, uống tới mức mặt đỏ bừng lên. Hai người say khướt, cùng nhau nói nhảm, trông y như hai anh em, chỉ thiếu mỗi cảnh tượng nổi tiếng của việc say rượu: Sau này cậu gọi tôi là cha, tôi gọi cậu là anh.
Sau khi kết thúc, Trần Giang Hà cũng không biết mình đã về nhà như thế nào, chỉ biết sau khi tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm ngủ ở trên giường nhà mình, Đầu anh trống rỗng, vẫn cảm thấy có chút lâng lâng.
Sắc trời bên ngoài đã tối.
Chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là xem điện thoại.
Một đống tin nhắn chưa đọc.
Mấy tin nhắn gần nhất là do Lâm Tư Tề gửi tới.
3 giờ 40 phút chiều Lâm Tư Tề:
"Cậu chủ, một lát nữa tớ sang nhà cậu nhé."
Cuộc gọi nhỡ: Tiểu thư ký.
Cuộc gọi nhỡ: Tiểu thư ký.
4 giờ 20 phút chiều, Lâm Tư Tề:
"Cậu chủ, cậu đang bận hả, khi nào rảnh thì trả lời tin nhắn của tớ."
4 giờ 50 phút chiều, Lâm Tư Tề:
"Hừ, cậu chủ đáng ghét, nói chuyện không giữ lời. Tôi giận rồi, tôi biết địa chỉ nhà cậu đó, tớ sẽ tới nhà cậu ngay bây giờ, tới liền đó!"
"Chậc, uống rượu vào là hỏng hết mọi chuyện."
Trần Giang Hà lập tức tỉnh táo, vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Tư tề.
"Alo, cậu đi tới đâu rồi?"
Sau khi đầu bên kia bắt máy, Trần Giang Hà trực tiếp hỏi.
"Cuối cùng cậu cũng chịu nhớ tới tớ rồi à."
Lâm Tư Tề yếu ớt nói:
"Đi đến thôn Chương rồi, không lâu nữa sẽ tới nhà cậu. Nếu như cậu không hoan nghênh, thì tôi sẽ chỉ đi ngang qua, đưa đồ xong sẽ đi ngay."
"Tới là được rồi, còn mang theo đồ tới làm gì?"
Trần Giang Hà là người rất giỏi bắt lấy trọng điểm. Anh nghe thấy Lâm Tư Tề mang theo đồ tới liền xoay người xuống giường, nhanh chóng mang vớ, giày vào, chạy ra cửa đón.
Có điều, để tránh bị nghi ngờ, Trần Giang Hà chỉ đứng ở cửa chờ Lâm Tư Tề thôi. Tránh việc bị hàng xóm thấy, rồi bọn họ sẽ nói gì đó trước mặt Khương Diệc Xu và gia đình cô ấy, lúc đó khó mà giải thích được.
Vài phút sau.
Mắt Trần Giang Hà lóe lên, anh thấy Lâm Từ Tề đang tiến tới chỗ của mình.
Trần Giang Hà dụi dụi mắt, quan sát cô thật kỹ.
Hôm nay tiểu thư ký thay đổi phong cách, không còn chạy theo trào lưu gợi cảm nữa, mà chuyển sang mặc một chiếc đầm màu pastel với họa tiết hoa, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu trắng ngắn. Cô quàng một chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt, đi đôi ủng ngắn màu đen. Gương mặt không trang điểm, tràn đầy sự tươi trẻ thanh lịch, vừa lúc che đi khí chất vừa thuần khiết vừa gợi cảm vốn có của cô. Nhìn cô bây giờ trông rất giống một cô em gái.
Trên tay Lâm Tư Tề còn xách theo hai hộp quà được đóng gói rất tinh xảo.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận