Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 425: Dì Cảm Thấy Thẩm Tòng Nhung Thế Nào?

Chương 425: Dì Cảm Thấy Thẩm Tòng Nhung Thế Nào?
Tụ tập tối nay, khách và chủ đều vui vẻ.
Thẩm Tòng Nhung và bạn bè của cậu ta đều là người chân thật, lúc uống rượu không ậm ừ, ánh mắt không nhìn loạn, uống nhiều quá thì nằm úp sấp trên bàn, không nói những trò đùa tục tĩu và không hành động say xỉn.
Rượu vào mới thấy nhân phẩm.
Tuy rằng Trần Giang Hà biết "tiền án" của đám người lão Thẩm, nhưng giai đoạn tích lũy vốn ban đầu đòi hỏi bản thân phải sử dụng một số thủ đoạn mờ ám không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ gì.
Bản thân Trần Giang Hà cũng có "tiền án", lúc trước lấy danh nghĩa Tập đoàn Xí Nga kinh doanh, dùng chính là âm mưu, "lừa dối" các cán sự Đoàn Uỷ giúp anh làm thêm để nâng cao thành tích, còn lại là dương mưu, lợi dụng hoàn cảnh để đạt được mục đích.
Về phần Tần Thiệu Hải cùng các bạn cùng phòng của anh ta, ngoại trừ bạn học Tiểu Tần, những người khác đều là người thành thật, lúc uống rượu cũng tương đối ngại ngùng, vẫn luôn duy trì sự kiềm chế và lý trí chỉ có ở nam sinh trong lĩnh vực khoa học và kỹ thuật.
Sau khi cơm no rượu say, Tần Thiệu Hải đứng dậy vỗ vỗ bả vai Trần Giang Hà, nói rất nghĩa khí: "Giang Hà, cậu và dì nhỏ, Diệc Xu dọn dẹp bát đũa, tôi và bạn cùng phòng phụ trách đưa bọn lão Thẩm về trường học.”
“Vất vả rồi.” Trần Giang Hà đưa cho anh ta điếu thuốc, tiện tay lấy bật lửa ra châm lửa.
Tần Thiệu Hải híp mắt, có chút làm màu hít sâu một hơi, lắc lắc cổ nói: "Đều là anh em một nhà, nói cái này làm gì, đi đây~"
Nói xong, anh ta kêu gọi bạn cùng phòng cùng nhau động thủ, vừa kéo vừa khiêng, mang đám người Thẩm Tòng Nhung ra khỏi khu chung cư, đón xe đưa về "Quảng Kỹ Sư".
Đêm nay Trần Giang Hà uống cũng không ít, giúp đỡ dọn dẹp bàn xong, men rượu dâng lên, cảm thấy cả người bắt đầu nóng, vén áo lên đứng ở trên ban công hóng gió, lại thấy có hơi choáng váng đầu, xoay người trở về sô pha, nằm ngửa dạng chữ X.
Cả buổi tối Trịnh Gia Hân đều uống bia dứa, cho nên một chút say cô cũng không có, dọn cái ghế ngồi ở bên cạnh sô pha rồi xem phim tình cảm "Ngã rẽ gặp được tình yêu" của Tiểu Trư và đại S.
Trần Giang Hà nằm trên sô pha híp mắt một lúc, sau khi hồi phục lại, mở mắt nhìn dì nhỏ, lại nhìn La Chí Tường trên tivi có vài phần tương tự Thẩm Tòng Nhung, lên tiếng hỏi một câu: "Dì nhỏ, dì cảm thấy Thẩm Tòng Nhung thế nào?”
“Rất tốt, ngoại trừ vóc dáng không cao, làn da hơi đen, tính cách khá khờ, cười rộ lên khó coi thì không có khuyết điểm gì.” Trịnh Gia Hân lạnh nhạt đáp.
“Nói ra tất cả đều là khuyết điểm, tổng kết lại không có khuyết điểm gì.” Trần Giang Hà bất đắc dĩ lắc đầu.
Trịnh Gia Hân quay đầu nhìn cháu trai lớn, mỉm cười: "Cho nên, dì độc thân là có nguyên nhân, không phải cháu muốn giới thiệu Thẩm Tòng Nhung cho dì làm bạn trai đó chứ?"
“Nghĩ nhiều rồi, người ta có bạn gái rồi, hơn nữa còn là người nước ngoài.” Trần Giang Hà cười nói.
“Vậy cậu ta cũng rất lợi hại.”
Trịnh Gia Hân nhẹ nhàng khen một câu, lại có chút phẫn uất nói: "Không giống một số cô gái ở Trường Ngoại ngữ của dì, luôn vội vàng tìm người nước ngoài làm bạn trai, kết quả đại đa số đều bị lừa tiền lừa sắc, còn bị đám chó kia nói thành Easygirl.”
“Sính ngoại là bệnh cũ.”
Trần Giang Hà nhún nhún vai, ánh mắt hơi loé, nhìn chằm chằm Trịnh Gia Hân nói: "Dì nhỏ nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, lại có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, vẫn trong sạch không bị mê hoặc, thật không dễ dàng.”
“Đương nhiên rồi.”
Trịnh Gia Hân hất cằm lên, rất vui vẻ nói: "Cháu cũng không tồi, lại còn biết dùng hoa sen để hình dung dì, lặng lẽ phô bài một chút tố chất văn học.”
“Thế này đã tính là gì?” Trần Giang Hà cười cười, nói: "Có câu thơ nói thế này, cúi đầu ôn nhu, giống như Thủy Liên Hoa thẹn thùng không chịu nổi gió lạnh, nói chính là..."
Trần Giang Hà nói được một nửa, nhìn Khương Diệc Xu đang lau nhà, "Không phải nói dì, là Diệc Xu.”
Trịnh Gia Hân sửng sốt.
“Hả?”
Khương Diệc Xu ngẩng đầu nhìn về phía Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà xoay người đứng lên, tiến lên tiếp nhận cây lau nhà trong tay Khương Diệc Xu: "Loại việc nặng này giao cho anh, em ngồi lên sô pha xem TV đi.”
“Em làm là được rồi, anh nằm nghỉ ngơi đi.” Khương Diệc Xu nhẹ giọng nói.
“Diệc Xu, cháu không cần nuông chiều nó.”
Trịnh Gia Hân cười nói: "Từ nhỏ nó đã làm việc dưới sự dạy dỗ tận tay của dì, quét dọn rửa bát, nấu cơm xào rau, xuống ruộng cấy mạ, cắt lúa, cái gì cũng biết.”
Nói xong, cô đưa tay vỗ vỗ đệm sô pha: "Nào, lại đây xem TV với dì.”
“Đi đi.”
Trần Giang Hà nắm chặt cây lau nhà, thở hồng hộc làm việc.
Khương Diệc Xu ngồi ở trên sô pha, đôi mắt chớp chớp, có lẽ sợ Trần Giang Hà uống nhiều, lúc lau nhà không cẩn thận trượt chân, cho nên ánh mắt luôn bay về phía anh, xem anh nhiều hơn xem TV.
“Diệc Xu, em đến đỡ anh một chút.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận