Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 726: Mượn Dao, Giết Người

Chương 726: Mượn Dao, Giết Người
Trần Giang Hà lập tức hiểu ý, đi ra khỏi phòng bệnh, đi thang máy xuống lầu cùng với Dương Uyển Oánh.
"Tai nạn giao thông lần này của chị tôi không phải là chuyện ngoài ý muốn."
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Dương Uyển Oánh nói với Trần Giang Hà:
"Tôi đã có được manh mối, chuyện này là do cha con Triệu gia ra tay trả thù."
"Ừ."
Trần Giang hà gật đầu, những lời này của Dương Uyển Oánh đã chứng thực được suy đoán và nghi ngờ của anh về tai nạn giao thông lần này.
Trước kia, khi xử lý cha con Triệu gia, Trần Giang Hà đã nghĩ tới việc triệt đến cuối cùng để phòng hậu họa, chỉ là trong tay vẫn chưa có con dao thích hợp cho nên đã từ bỏ suy nghĩ đó, bây giờ đã có biện pháp để đưa bọn họ vào rồi.
Nhưng mà, trình tự của tư pháp không sảng khoái bằng cách thức trên giang hồ.
Chỉ cần cây búa của pháp luật không đánh đến cuối cùng, Triệu Huy Hoàng và Triệu Thụy An vẫn còn có khả năng và cơ hội để vồ tới một lần nữa.
Đầu trọc không sợ bị nắm đầu. Vua cũng thua thằng liều.
Tuy rằng Triệu Huy Hoàng mất đi tập đoàn tâm huyết cả đời của mình, nhưng hắn ta vẫn còn có rất nhiều tiền, hơn nữa còn rất đa mưu túc trí, lòng dạ thâm sâu. Triệu Thụy An mất đi người vợ sắp cưới, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại và thù hận...Cha con có chung mối thù, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Dương Uyển Oánh thấy Trần Giang Hà trầm xuống, trong mắt lộ ra sự ngoan độc chưa từng thấy trước đây, trong lòng đã đoán được anh đang nghĩ cái gì, cô nói tiếp:
"Tôi có quen mấy người bạn ở Đông u, sau lưng bọn họ có thế lực chuyên tiếp máy chuyện xấu xa."
Trần Giang Hà nhíu mày.
"Sau này tôi sẽ sống chủ yếu ở nước ngoài."
Dương Uyển Oánh mỉm cười, tự tay chỉnh lại áo cho Trần Giang hà:
"Trần Giang Hà, nếu như cậu vẫn còn lương tâm thì phải thường xuyên tới thăm tôi đó, tốt nhất là dẫn theo cả chị tôi nữa."
Trần Giang Hà âm thầm thở dài:
"Hy sinh lớn như thế để thành toàn cho tôi và chị cô?"
"Tôi không thiện lương tới như thế."
Dương Uyển Oánh lắc đầu, nói:
"Anh thông minh như thế, có một số việc, không cần tôi nói anh cũng biết, nói ra thì không hay."
"Cho nên, không muốn nói nhiều với cậu, đi dạo với tôi một chút."
Dương Uyển Oánh vừa đi, vừa chủ động nói sang chuyện khác:
"Trong khoảng thời gian ở nước ngoài này, tôi thường xuyên nhớ tới món ăn ở căn tin trường đại học mấy người, cảm giác mùi vị rất ngon."
Trần Giang Hà nói:
Bữa nào mời cô đi ăn."
Dương Uyển Oánh quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cười nói:
"Với giá trị hiện tại của anh, có phải hay không dù tôi có ăn nhiều như thế nào ở căn tin, cậu cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái."
Trần Giang Hà nghe thấy những lời này đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian lúc anh vẫn còn đang trêu chọc cô ở trên QQ:
"Bây giờ tôi uống sữa đã không liếm bình nữa, que cay cũng dám mua một lần hai bịch. Việc mời cô ăn cơm, đừng nói là mấy món ăn 10 tệ đổ lại, ngay cả mấy món ăn có giá tới 20 tệ, tôi cũng không nhíu mày lấy một cái."
Dương Uyển Oánh nhịn không được mà cười ra tiếng:
"Không hổ là cậu, Trần Giang Hà."
"Điệu thấp."
Trần Giang Hà cười khoát tay.
Dương Vãn Tình không bị sao, Trần Giang Hà cũng sẽ không ở lại bệnh viện quá lâu.
Chạng vạng, anh lái xe trở về trường đại học tài chính Việt Đông, đứng ở ban công ký túc xá hóng gió, Trần Giang Hà đã bỏ hút thuốc lâu rồi, nhưng bây giờ anh lại thuốc ra hút.
" n oán của đàn ông không lý gì lại để cho phụ nữ giải quyết."
"Bên Đông u có thế lực làm mấy chuyện đó, thì trong nước có lẽ sẽ có người còn làm tốt hơn cả họ, sạch sẽ hơn cả họ."
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Trần Giang Hà, sau khi dập điếu thuốc ở trong tay, anh đột nhiên nhớ tới "Một thanh dao", một thanh dao mà Triệu Thụy An từng muốn dùng để đối phó với anh, nhưng cuối cùng lại không phát huy được tác dụng, một thanh dao đen thuần.
"Kính Phu, tìm người đi tiếp cận Trương Nghiễm Vinh ở nhà ga, nếu như anh ta rảnh thì mời anh ta đến văn phòng của tôi uống tách trà."
"Được."
Chu Kính Phu không hỏi nhiều, làm việc lại vô cùng lưu loát. Đêm đó anh ta liền mời Trương Nghiễm Vinh tới công ty Light Chaser.
"Giám đốc Trần, tôi thật sự rất bất ngờ, ông chủ lớn như anh vậy mà lại nhớ tới tôi à?"
Tuy rằng trước kia Trương Nghiễm Vinh chưa từng tiếp xúc với Trần Giang Hà, nhưng anh cũng biết danh tính của người này, lưng dựa hai ngọn núi lớn là quốc tư Việt Đông và tập đoàn Trung Tín, đồng thời có giao tình rất sâu với mấy chủ tịch tập đoàn lớn mạnh như Viễn Dương, An Hạ, thậm chí anh còn thường xuyên lui tới với ông chủ Mã ở Hàng Châu, giá trị con người lên tới mấy trăm triệu.
Trần Giang Hà vừa rót trà cho Trương Nghiễm Vinh, vừa nói:
"Có chuyện muốn nhờ Trương Nghiễm Vinh giúp đỡ một chút."
"Mời tôi làm việc, không thành vấn đề."
Trương Nghiễm Vinh nâng tách trà lên, thổi mấy cái, cợt nhã đưa ra lời nhắc nhở thiện ý:
"Nhưng mà, anh phải cẩn thận công phu sư tử ngoạm của tôi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận