Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 449: Rút Kiếm Ra, Em Gái Khương Là Của Tôi

Chương 449: Rút Kiếm Ra, Em Gái Khương Là Của Tôi
Vẻ mặt Trần Giang Hà thản nhiên, thậm chí trên mặt còn mang theo chút hồi niệm, kể cho cô những câu chuyện thú vị thời trung học: "Điều buồn cười nhất lúc đó là khi một cậu con trai trong ký túc xá nhắc đến cô ấy, và hỏi lẫn nhau: cậu có thích cô ấy không? Tôi thích! Trùng hợp như vậy sao, tôi cũng vậy."
"Cuối cùng luôn có người hét lên một câu, tuốt đao, em gái Khương là của tôi!" Trần Giang Hà cười nói.
"Thật tuyệt." Từ Chỉ Tích nghe hắn nói, không nhịn được cười, nghĩ lại, đây chính là thanh xuân, các nam sinh mười sáu mười bảy tuổi đều thích làm những việc như vậy, có lúc cô gái mình thầm mến cũng kiên định đến kinh ngạc.
Mỗi người đều là từ cái tuổi đó đi tới, khi Từ Chỉ Tích còn học cấp hai, cũng có rất nhiều nam sinh thầm mến, hiện tại vẫn như cũ.
Trần Giang Hà nghe thấy Từ Chỉ Tích nói ra câu "Thật tuyệt", cảm thấy mình đã vượt qua nguy hiểm, dù sao cuộc gọi của anh với Khương Diệc Xu chỉ là một cuộc gọi bình thường bạn bè nói chuyện với nhau, sau khi cúp điện thoại cũng rất thẳng thắn trả lời vấn đề của cô giáo Từ.
Trực giác của phụ nữ rất lợi hại, họ thường có thể dễ dàng nhìn thấu những lời nói dối của đàn ông, cho nên có rất nhiều lúc, đàn ông biểu hiện càng thẳng thắn, trái lại càng dễ dàng được chấp nhận.
Đương nhiên, thẳng thắn không có ý nghĩa là ngay thẳng, cô ấy hỏi bạn cái gì nói cái đó, không giữ mồm giữ miệng, không một chút nào giả dối hành vi của kẻ đần, hoàn toàn ngược lại, bởi vì ở trong mắt con gái, một chút bí ẩn sẽ khiến người đàn ông khó đoán của cô ấy trở nên hấp dẫn hơn.
"Tôi cảm giác cô ấy hình như cũng thích cậu." Ánh mắt Từ Chỉ Tích lấp lánh, nhìn Trần Giang Hà, hỏi: "Trước kia cậu nói với tôi là đi tìm bạn nữ khác, sẽ không phải là đi tìm cô ấy chứ?"
"Nếu không cuối tuần đi họp lớp, em đưa cô đi cùng, để khoe với mọi người bạn gái của em xinh đẹp đến nhường nào?"
Trần Giang Hà không có trực tiếp trả lời vấn đề này, mà là dùng hành động tưởng chừng mạo hiểm nhưng thực ra an toàn để xua tan nghi ngờ của Từ Chỉ Tích.
"Không ra sao." Từ Chỉ Tích bĩu môi, có chút ngạo mạn nói: "Ai muốn được cậu đưa ra ngoài khoe khoang, đẹp đến cậu."
"Tìm được cô bạn gái xinh đẹp mà không mang đi khoe, cũng giống như kiếm được tiền mà không được khoe, nghẹn đến khó chịu." Trần Giang Hà mỉm cười, nói: "Nhưng mà em vẫn luôn khiêm tốn, không khoe khoang sự giàu có của mình, kiêu hãnh nhưng không kiêu ngạo, tìm được vợ xinh đẹp mèo khen mèo dài đuôi."
"Mèo khen mèo dài đuôi là ý của mình cậu.." Từ Chỉ Tích chỉnh sửa nói.
"Rất xinh đẹp coi như xong, còn có văn hóa như thế, nhịn không được." Trần Giang Hà cởi đai an toàn, cười hì hì sát vào Từ Chỉ Tích.
"Cậu làm gì thế ..." Từ Chỉ Tích giơ tay chặn anh lại.
Cặp mắt Trần Giang Hà thẳng tắp nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt ôn nhu lại thâm tình: "Bạn gái của mình, hôn một cái cũng không coi là quá phận "
"Không cho hôn." Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng khịt mũi, vểnh môi nói: "Cậu hôn bạn học nữ khác đi."
"Cô cũng đã vểnh môi lên rồi, còn nói không cho hôn?"
Trần Giang Hà đưa tay ấn cô vào cửa xe, hai má Từ Chỉ Tích đỏ bừng, khóe mắt như sắp chảy nước, ngực phập phồng, hét lên: "Cậu đúng là đồ khốn nạn, tôi phải đi về, không đi dạo phố với cậu nữa."
"Đến cũng đến rồi, cô còn muốn quay về?" Trần Giang Hà mỉm cười, nói: "Hôm nay ánh mặt trời vừa phải, không có gió, trời khô ráo, rất thích hợp đi dạo phố."
Nói xong, Trần Giang Hà đi xuống xe trước, sau đó cất bước đi tới ghế phụ kéo mở cửa xe, nắm bàn tay mềm mại của Từ Chỉ Tích: "Xuống xe thôi, em dẫn cô đi tiêu tiền."
Từ Chỉ Tích ngẩng đầu nhìn cái tên khốn nạn vừa làm cho cô vừa tức vừa yêu, cô ngoan ngoãn đi xuống xe cùng hắn sóng vai mà đi.
Nằng chiều chói chang cũng không chói mắt, gió thu nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy sảng khoái, cùng Trần Giang Hà dắt tay đi chung với nhau cảm giác cũng rất thân mật.
Lúc đi tới cửa chính của phố Thiên Hà, Trần Giang Hà chợt nhớ tới cái gì đó, chủ động mở miệng nói: "Đúng rồi, suýt chút nữa quên nhắc nhở cô, cô giáo Đào Hân Nhiên là một tên lường gạt."
"Hả?" Vẻ mặt Từ Chỉ Tích mơ hồ.
"Cô ấy lần trước hứa với em sẽ giới thiệu cho em một số bạn học cũ ở trường đại học khoa học chính trị và luật, còn nói phải cùng nhau ăn bữa cơm, kết quả hơn một tháng rồi vẫn chưa thấy gì."
Trần Giang Hà lắc đầu thở dài nói: "Cô về sau phải chú ý chút, không nên để cô ấy lừa."
Từ Chỉ Tích nở nụ cười, nói: "Nếu không để tôi gọi cô ấy qua, cậu gặp mặt hỏi một chút?"
"Không nên." Trần Giang Hà quyết đoán từ chối, giơ lòng bàn tay lên, động tác nắm tay tự nhiên mà chuyển đổi sang ôm eo: "Vốn dĩ hai chúng ta đang đi dạo phố vui vẻ, nếu gọi cô ấy qua, em tám chín phần mười sẽ lưu lạc trở thành cái máy xách túi không có tình cảm."
Từ Chỉ Tích đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Cái tay cao lên một chút, không nên làm rớt xuống dưới ..."
Trần Giang Hà mặt dày cười cười: "Thật không tiện, tại hạ Chìm Giang Hà."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận