Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 368: Tôi Là Một Người Bình Thường, Không Có Tình Cảm

Chương 368: Tôi Là Một Người Bình Thường, Không Có Tình Cảm
Chu Kình Phu suốt ngày quanh quẩn ở quán cà phê Internet, online QQ gần như 24 giờ một ngày, sau khi nhận được tin nhắn của Trần Giang Hà, trả lời sau vài giây: “Gần đây xui xẻo, ít ngày trước đang ăn tối thì nhìn thấy vài người trêu chọc một cô gái nhỏ, không ngờ chỗ dựa của những người đó rất cứng rắn, sau khi đánh xong quay lại bước vào hơn mười anh em, còn mất rất nhiều tiền, thật mẹ nó phiền phức.”
“Đây tính là anh đang hành hiệp trượng nghĩa, hẳn phải được khen thưởng mới đúng.” Trần Giang Hà cười cười.
Chu Kình Phu bĩu môi, vẻ mặt chán nản: “Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng vẫn là bị chơi, đều không có lời giải thích.”
Gửi xong tin nhắn này, anh ta sờ cằm lại chủ động nói sang chuyện khác: “Đại thần, tôi thấy công ty Group Buying Take Away của anh dường như đang hoạt động khá tốt, nếu không tôi bảo các anh em đổi nghề làm việc với cậu, đánh đập giết chóc không phải là kế hoạch lâu dài, cuối cùng chúng tôi cũng phải cúi đầu trước hiện thực.”
“Chuyện này không khó, khi công ty tôi thành lập Bộ Phận An Ninh, lão ca có thể đưa anh em đến.”
Trần Giang Hà trực tiếp thuận nước giong thuyền, sau đó thay đổi chủ đề: “Hôm nay tôi tìm lão ca, chủ yếu là muốn tặng cho lão ca một dự án lấy lông cừu miễn phí.”
Đôi mắt Chu Kình Phu sáng lên: “Dự án gì?”
“Chỉ cần một tấm thẻ căn cước, một số điện thoại, đã có thể đăng ký vay hàng nghìn thậm chí hàng chục vạn, lãi suất rất cao, nhưng có thể không trả, lão ca có muốn thử hay không?” Tin nhắn cuối này của Trần Giang Hà, đã thêm ba khuôn mặt cười, thoạt nhìn kẻ trộm mẹ nó thật thà.
Ánh mắt Chu Kình Phu trợn to, có chút không tin: “Đ*t mẹ, lại còn có loại chuyện tốt thế này sao?”
Trần Giang Hà mỉm cười: “Chuyện này trước đây tôi đã từng thử, thật sự hữu hiệu, nếu lão ca cảm thấy hứng thú, có thể cho lão ca phương thức liên lạc, gọi điện đến hỏi rõ tình hình.”
“Rủi ro lớn nhất trong chuyện này là nếu khoản vay quá hạn danh bạ của lão ca sẽ bị lộ, người nhà bị đe dọa hoặc bị đòi nợ tận nhà.” Trần Giang Hà lần lượt báo những cơ hội và rủi ro.
Chu Kình Phu bật cười, ngón tay gõ ở trên bàn vang tiếng cạnh cạnh: “Chút đe dọa này chẳng là gì với tôi, chẳng có ý nghĩa gì.”
“Hạn ngạch cá nhân bị hạn chế, lão ca có thể dẫn theo anh em đi cùng nhau kiếm tiền, nói cách khác, cái này gọi là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.” Trần Giang Hà trả lời.
“Đại thần, anh chính là ba tôi, không, ba tôi cũng không tối với tôi như anh.”
Chu Kình Phu cảm động đến mức sắp khóc, đoạn thời gian trước đánh nhau phải bồi thường mấy trăm vạn, tiền chứng khoán kiếm được trực tiếp bị móc sạch, bây giờ đang lo không có nơi nào để kiếm tiền, Trần Giang Hà đột nhiên xuất hiện, giúp người đang gặp nạn.
“Đừng vội cám ơn tôi, lấy tiền, mời tôi một bữa thịt nướng không thành vấn đề chứ?” Trần Giang Hà cười hì hì hỏi một câu.
Chu Kình Phu lấy tốc độ ánh sáng trả lời: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, đừng nói ăn thịt nướng, bảo bạn gái của tôi bồi rượu cũng được.”
Trần Giang Hà gửi cho anh ta một biểu tượng cảm xúc hình đầu bò thêm bia, tiện thể gửi phương thức liên lạc của Bạch Khải Đông.
Những “Người thông minh” như Chu Kình Phu đã dạn dày sương gió trong xã hội, rất nhiều việc hiểu mà không cần giải thích, vì anh ta dẫn theo các anh em đến lấy lông cừu của thầy Bạch, thích hợp nhất.
Lặng lẽ sắp đặt sóng gió cho Bạch Khải Đông, tâm trạng Trần Giang Hà không tệ, giặt xong quần rồi đi theo các bạn cùng phòng đến tòa nhà dạy học phía Tây vào học.
Chương trình học kinh tế vi mô vào buổi sáng là một lựa chọn tốt cho một người tích cực cúp học như Trần Giang Hà, không khác nào nghe thiên thư, vốn dĩ nghe có chút mệt rã rời, chuông điện thoại chợt vang lên.
Trần Giang Hà cầm điện thoại liếc nhìn ID người gọi: Phó Chủ Tịch Phòng Đầu Tư Chiến Lược Xí Nga, Trình Kiếm Vân.
Đây là giám đốc điều hành cấp cao của bộ phận đầu tư chiến lược của Tập Đoàn Xí Nga, mà Trần Giang Hà đã vinh dự được gặp trong cuộc họp đàm phán tài chính của Công ty 9527.
Vị giáo sư trước bục cau mày liếc nhìn về phía Trần Giang Hà, lại thấy anh đột nhiên đứng dậy, mặt lộ vẻ có lỗi nói: “Xin lỗi, thầy, em ra ngoài nhận cuộc gọi.”
“Được.” Giảng viên giơ tay lên: “Lần sau đặt điện thoại ở chế độ im lặng hoặc tắt máy, không nên làm gián đoạn trật tự giảng dạy.”
“Vâng.”
Trần Giang Hà gật đầu, liền vội vàng từ cửa sau phòng học bước ra ngoài.
“Giang Hà, hôm nay cậu có rảnh không? Tôi đến Quảng Đông đi công tác, định thuận đường dẫn vài người bạn đến căn cứ Light Chaser đó của cậu ngồi một chút.” Trình Kiếm Vân nhẹ giọng hỏi.
“Bất cứ lúc nào tôi cũng rảnh, toàn thể nhân viên của Light Chaser chân thành chào đón Trình tổng đến thăm hướng dẫn.” Trần Giang Hà mỉm cười trả lời.
“Chưa nói đến hướng dẫn, chỉ là đi qua cậu uống trà.” Trình Kiếm Vân bật cười, nói: “Tôi sẽ đến đó trong khoảng nửa tiếng nữa.”
“Được.” Trần Giang Hà trực tiếp ra khỏi tòa nhà dạy học, đi đến căn cứ Light Chaser.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận