Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 537: Cô Đừng Đưa Lưng Sát Vào Tôi...

Chương 537: Cô Đừng Đưa Lưng Sát Vào Tôi...
“Dừng lại.”
Trần Giang Hà cầm lấy thẻ cơm, xoay người đi về phía bãi đỗ xe: "Đi theo tôi.”
Dịch Thải Vi vội vàng đuổi theo Trần Giang Hà, lấy thẻ xe buýt của cô ra: "Có thể ngồi xe buýt cùng em một lần không?”
“Cô lắm yêu cầu quá.”
Trần Giang Hà vốn định từ chối, nhưng ngồi xe buýt cũng có thể tiết kiệm năng lượng, ngẫm đi ngẫm lại cuối cùng vẫn đồng ý.
Năm nay có rất nhiều sinh viên ở lại trường trong kỳ nghỉ, cho nên trạm xe buýt gần thành phố đại học Long Động, gần cuối năm vẫn còn bận rộn như bình thường, thậm chí rất chật chội.
Các sinh viên nhàn rỗi không có việc gì, hoặc là ở ký túc xá ngủ nướng, hoặc là đến quán net chơi game, hoặc là kết bạn đi dạo phố trong nội thành, quả thực cũng không có hoạt động nào khác.
Trần Giang Hà cũng đeo khẩu trang trước khi lên xe, nhưng sau đó lại phát hiện trên xe quá đông, mọi người chen chúc đến mức chân không chạm nổi đất, ai mà có rảnh chú ý đến soái ca như anh.
“Cô đừng đưa lưng sát vào tôi......”
Trần Giang Hà nhỏ giọng nói với Dịch Thải Vi đang dán sát vào người anh.
"Vâng."
Dịch Thải Vi khó khăn xoay người lại, đối diện với Trần Giang Hà.
Trong tình cảnh chật chội như vậy, xe vừa di chuyển, người cũng di chuyển theo, Dịch Thải Vi dường như sợ bị nam sinh khác đụng phải hoặc chính mình đụng phải người ta, cho nên mới tiến gần Trần Giang Hà như vậy.
Khi xe tăng tốc, tóc Dịch Thải Vi tự nhiên bay tới trên gương mặt Trần Giang Hà, mùi thơm quanh quẩn, ngứa ngáy, làm cho anh muốn đưa tay lấy ra, lại có chút muốn nó dừng lại lâu hơn một lát.
“Học trưởng, có phải anh hối hận vì vừa rồi đã đồng ý ngồi xe buýt với em không?”
Dịch Thải Vi ngẩng đầu nhìn về phía Trần Giang Hà, nhỏ giọng hỏi.
“Ừm." Trần Giang Hà gật đầu thừa nhận.
Tình cảnh này khiến Trần Giang Hà bất giác nhớ tới cảnh tượng hai năm trước cùng thư ký nhỏ ngồi xe buýt đi Thiên Hà dạo phố, xe buýt lần đó so với lần này còn quá đáng hơn.
“Mặc dù hơi chật, nhưng thế này có thể cách anh rất gần.”
Dịch Thái Vi nở nụ cười, kiễng mũi chân kề sát bên tai anh nhẹ giọng nói: "Thật ra buổi chiều em nằm mơ, mơ thấy anh, sau đó tỉnh lại liền không nhịn được muốn đến tìm anh."
Trần Giang Hà giơ tay giữ khoảng cách với cô, thoáng ngửa ra sau, vốn đã cách nhau rất gần, cảm giác tiến đến bên tai nói chuyện nhìn không khác gì người yêu.
Dịch Thái Vi thấy thế, dứt khoát đưa tay tháo khẩu trang xuống, mắt không chớp nhìn anh.
Cô gái này lúc trước dám ở trong xe thổ lộ với anh, lại dám chủ động cưỡng hôn anh. Lá gan cô thật ra rất lớn nhưng vẻ ngoài lại thanh thuần ngây thơ.
Trần Giang Hà tính tình không kiêng nể gì, đương nhiên không dễ bị một cô gái nắm thóp. Dịch Thải Vi nhìn anh, anh cũng không ngại hung hăng trừng lại.
Ánh mắt Trần Giang Hà hung dữ, thoạt nhìn trong rất nghiêm khắc, đáng tiếc từ lần đầu Dịch Thải Vi nhìn thấy học trưởng Trần đã đưa ra kết luận anh là người tốt, dù hung dữ thế nào, cũng thiếu đi sự uy hiếp.
Dịch Thải Vi chẳng những không sợ anh, ngược lại còn nghiêm túc quan sát ngũ quan của anh. Cô tự nhủ lần sau nếu còn có cơ hội được cùng anh ngồi xe buýt, nhất định phải tìm một tuyến xe không quá chật chội, sau đó mang theo giấy vẽ bút chì phác họa lại gương mặt điển trai này.
“Học trưởng, em không muốn đi dạo phố nữa, em đưa anh đến phòng trọ của em." Dịch Thải Vi đột nhiên đề nghị.
Tư duy của thiếu nữ khoa nghệ thuật vẫn luôn bay bổng, nghĩ tới đâu thì hành động tới đó.
Trần Giang Hà cảm thấy mình nhất định phải làm chút chuyện để cô gái đến từ miền nam vừa tròn mười tám tuổi cách đây không lâu này biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác.
Thế là anh đưa tay phải lên chạm vào môi thiếu nữ, tay trái thì chạm vào cằm, cúi đầu xuống.
Hơi thở của Dịch Thải Vi ngưng lại, trái tim đập thình thịch không ngừng, bối rối nhắm mắt lại.
Trần Giang Hà hôn cô một cách mạnh mẽ sau đó đưa tay lên lau môi rồi kê sát vào tai cô nói: “Đàn em Dịch, tôi chưa từng là một người tốt lành gì.”
Dịch Thải Vi cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc từ tai lan đến trái tim, đột nhiên trở nên tê dại, chân cô như đang dẫm vào bông, mềm nhũn không đứng vững được.
Lúc này, có một chiếc xe buýt đỗ tại trạm xe buýt “Thiên Hà”, một nhóm hành khách lớn xuống từ cửa sau.
Dịch Thải Vi mở mắt ra nhìn Trần Giang Hà đang gần sát bên, trong hai mắt toàn là sương mù mông lung, hơi thở cũng gấp gáp.
Trần Giang Hà đưa tay vòng ra sau vòng eo thon thả của cô rồi dìu cô ngồi xuống một ghế trống trên xe: "Ngồi xuống, đừng nhúc nhích."
Chờ Dịch Thải Vi ngoan ngoãn ngồi xuống, thậm chí cô còn ngồi dịch ra để anh ngồi cùng thì không ngờ Trần Giang Hà lại cất bước đi ra cửa sau rồi mất hút.
Ba vũ khí thần kỳ để đàn ông hạ gục phụ nữ: Hôn trước rồi ôm, bỏ ra giữa chừng, xong việc chạy trốn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận